Một bát rõ ràng là nồi không rửa sạch đã nấu canh mướp hương, trên canh lơ lửng vật thể màu đen, một đĩa thì là cà tím hầm thịt như đánh đổ lọ dầu nhà Thanh Thanh.
Một thịt một rau, có tiền đồ, nhưng mà cô ấy nên khen kiểu gì?
Đúng rồi, mướp hương là món cô ấy thích ăn, cà tím cũng là món cô ấy thích, có lòng.
Vương Linh Linh nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm:
“Oa, đồng chí Tạ, anh giỏi quá! Vừa có mướp hương vừa có cà tím, còn có thịt, thoạt nhìn ăn với cơm em cảm thấy hôm nay có thể ăn thêm hai bát! Anh quá tuyệt vời!”
“Biết em thích ăn nên anh học hai món này.” Tạ Thế Diễn vui sướng nói, rõ ràng là vô cùng hưởng thụ.
Tình cảnh của Tiền Lai Lai không tốt hơn Vương Linh Linh chỗ nào, Trần Chí Hòa nấu một đĩa khổ qua xào, một đĩa cà chua xào trứng gà.
Khổ qua là món cô ấy thích ăn, cà chua xào trứng gà cũng là món cô ấy thích.
Nhưng mà khổ qua xào của đồng chí Trần thái quá dày, cà chua xào trứng gà thì còn một ít cháy, ngoài ra thì còn đỡ.
Bỗng nhiên cô ấy hiểu rõ vì sao lúc trước khi đồng chí Trần theo đuổi cô ấy rất ân cần, chuyện gì cũng chịu giúp cô ấy, chạy trước chạy sau nhưng mà chưa từng nấu cơm khiến cô ấy vui.
Chưa chắc là anh ta không muốn, có thể là thực sự không làm được, có người chỉ dẫn đều có thể làm thành như thế, trước đây khi tự mình nấu nướng, chỉ sợ mỗi ngày chỉ ăn nước cơm!
Cô ấy phải khen thế nào đây?
Muốn khen anh ta dụng tâm, nấu món ăn mình thích, Vương Linh Linh lại giành trước dùng ý nghĩ này, mình lại khen thì có vẻ không chân thành.
Tiền Lai Lai nhìn thấy ánh mắt chờ mong của đồng chí Trần, chú ý tới trên trán anh ta đầy mồ hôi, lúc này mới có ý tưởng.
Cô ấy móc khăn tay ra, kiễng chân lau mồ hôi cho đồng chí Trần: “Vất vả rồi!”
“Không vất vả, không vất vả.” Trần Chí Hòa cười ngây ngô nói: “Chỉ cần em thích, sau này anh còn nấu cho em!”
Lý Mộng Tuyết xem như khen tốt nhất, Cao Ứng Hòa làm nộm dưa leo và thịt kho tàu, cũng đều là món cô ấy thích ăn, thoạt nhìn làm cũng không tệ, không có gì soi mói.
Cô ấy khen cũng rất tự nhiên, xoa eo làm nũng:
“Đồng chí Cao, vậy mà anh làm thịt kho tàu, còn làm đẹp như thế. Anh nói xem, có phải anh cố ý muốn nuôi em mập hay không!”
“Ha ha, không phải là anh còn làm nộm dưa leo sao? Em nói dưa leo mỹ dung dưỡng nhan mà? Ăn nhiều dưa leo một chút lại ăn thịt sẽ không sợ mập lên!” Cao Ứng Hòa cười nói.
“Anh nói logic gì thế? Dưa leo cũng không khiến người ta gầy đi!” Lý Mộng Tuyết thở hổn hển: “Dù sao cũng là anh câu dẫn em, nếu em ăn mập anh không được chê em xấu, nếu không em sẽ xử lý anh!”
“Được được.” Cao Ứng Hòa sủng nịch nói.
Diệc Thanh Thanh nhìn đám chị em biểu diễn, nhìn thế là đủ rồi.
Biện pháp của Lý Mộng Tuyết đúng là hiệu quả, chỉ mấy câu đã dỗ ba đồng chí nam vui vẻ, nhiệt tình đối với nấu cơm tăng lên không ít.
Tuy có tác dụng nhưng cũng làm khó bọn họ, vậy mà chỉ trong thời gian ngắn như thế có thể khen mấy món ăn không có gì để khen, che lại lương tâm nói nhiều như vậy.
Lời nói khích lệ này chính là nhạc dạo, phía sau phải diễn tiếp, mãi đến khi thực sự làm ra dáng ra hình mới được, làm khó dạ dày mình cỡ nào!
Xem ra không phải mỗi người đều như đồng chí Vân, vừa dạy là biết, tay nghề giống y như copy paste trên người cô, quá trình này còn có con đường rất dài cần phải đi!
Cô chỉ có thể nói, chúc phúc đám chị em sớm ngày thuần phu thành công.
Ở đây chỉ có duy nhất Vân Cô Viễn dựa vào nhĩ lực phi phàm biết rõ ngọn nguồn im lặng kéo Thanh Thanh nhà mình ngồi xuống, gắp một miếng thịt gà cho cô, nhỏ giọng nói thầm với cô:
“Đây là gà hầm khoai tây anh nấu, bọn họ không động tay vào, có thể yên tâm ăn.”
Diệc Thanh Thanh gật đầu thật manh, một bàn đồ ăn này chỉ có mỗi món gà hầm khoai tây này là cô muốn ăn.
Thịt kho tàu của Cao Ứng Hòa nhìn màu nước còn đỡ, nhưng mà cô tính thời gian, chỉ sợ thịt kho tàu này hầm không đủ thời gian, chỉ sợ khó có thể hầm ra ngon được, có khả năng còn hơi ngấy.
Vừa nhìn cuốn sách màu vàng, đây là món ăn Cao Ứng Hòa mãnh liệt yêu cầu muốn học, A Viễn từng nói với anh ta phải hầm lâu một chút mới ăn ngon, sẽ không ngấy, nhưng mà anh ta vẫn quyết định có thời gian thì hầm nhiều hơn.