Lý Mộng Tuyết càng coi trọng bản thân, không có gì quan trọng hơn việc mình vui sướng, cho nên cô ấy không ngại phá vỡ quy tắc thông thường.
Muốn nói loại nào tốt, Diệc Thanh Thanh chắc chắn cảm thấy loại củ Lý Mộng Tuyết càng tốt, ít nhất nếu chị em bên cạnh cô học được một chút, bọn họ cũng sẽ sống càng thoải mái hơn chút.
Nhường nhịn cũng không thể khiến người khác cảm ơn, do đó càng đối xử tốt với bạn hơn, bởi vì người chân chính có thể cảm ơn có lẽ sẽ không xem nhẹ cảm thụ của bạn, nhường nhịn cuối cùng cảm động càng nhiều chỉ là mình.
Trái lại những người không đành lòng làm, kiên định với nhu cầu của mình có thể càng được người ta tôn trọng, đạt được càng nhiều thứ mình muốn.
Trong phòng bếp, bốn vị đồng chí nam vây quanh bàn bận rộn, cửa sổ phòng bếp mở ra, ngẩng đầu có thể thấy bốn cô gái đang tụ tập nói chuyện hăng say ở sân.
“Các anh nói xem bọn họ đang nói gì thế? Cười vui vẻ như vậy!” Trần Chí Hòa không nhịn được nói.
“Linh Linh lại lấy cuốn sổ kia ra, chắc chắn là đang nghe mấy bọn họ nói đạo lý lớn!” Tạ Thế Diễn nói: “Linh Linh coi cuốn sổ kia như bảo bối, tôi muốn xem mấy lần đều không thành công. Dây dưa với cô ấy rất lâu, cô ấy mới cho tôi nhìn trang đầu, các anh đoán xem phía trên viết gì?”
“Viết gì?” Trần Chí Hòa tò mò hỏi.
“Trích lời của chị em!” Tạ Thế Diễn thở dài: “Một cuốn sổ đều là những lời chị em cô ấy từng nói, còn nghiêm túc hơn khi đi học ghi chép bài. Tôi hỏi cô ấy có cần một quyển ‘trích lời của đối tượng’ hay không, các anh đoán xem cô ấy nói gì?”
“Nói gì?” Trần Chí Hòa là vai diễn phụ đủ tư cách.
“Cô ấy nói, anh không có lời nào đáng để em học tập.” Tạ Thế Diễn tràn ngập oán niệm nói.
“Ha ha ha!” Trần Chí Hòa cười đến đau bụng.
Đồng chí Cao Ứng Hòa đang thái khoai tây đặt lệch, khoai tây lát cắt thành khoai tây khúc dày, anh ta nhanh chóng cắt lại.
“Còn cười! Các anh cũng không tốt hơn tôi chỗ nào đâu! Hiện giờ tôi nghĩ lại đều cảm thấy ấm ức, cảm thấy địa vị cuẩ tôi ở trong lòng Linh Linh còn không bằng đám chị em của cô ấy.” Tạ Thế Diễn nói.
Lúc này Trần Chí Hòa không cười nổi, có người nào không phải như vậy?
“Haizz, người anh em, không có biện pháp, ai bảo chúng ta thích bọn họ? Chỉ cần bọn họ vui là được!”
“Tôi biết, nhưng trong lòng không dễ chịu lắm.” Tạ Thế Diễn lại thở dài, vẫn nên thành thật nấu cơm đi, hi vọng tay nghề của mình có thể kinh diễm đến cô ấy, kéo ánh mắt của cô ấy đến người mình.
“Đồng chí Vân, anh xem tôi thái như vậy được chưa?”
“Đồng chí Vân?”
Vân Cô Viễn nhĩ lực siêu phàm thu hồi lực chú ý, nhìn thịt Tạ Thế Diễn thái: “Được rồi.”
Đây là lần đầu tiên anh biết đám con gái còn có nhiều tâm tư như vậy, đúng là mở rộng tầm mắt!
Càng không nghĩ tới mình được đánh giá cao như vậy trong đám chị em của Thanh Thanh, như vậy, Thanh Thanh chơi nhiều với bọn họ cũng không tệ.
Nhưng mà ba đồ đệ trước mắt thì cần nỗ lực nhiều, biện pháp thuần phu kia đều là dành cho bọn họ mà!
Đám đồng chí nam bận rộn một lúc lâu, cuối cùng cũng nấu cơm xong.
“Rửa tay ăn cơm!” Trần Chí Hòa thét to một tiếng.
Lúc này lớp học nhỏ kỹ xảo thuần phu của Lý Mộng Tuyết mới chưa đã thèm dừng lại:
“Được rồi, lần sau có cơ hội chúng ta lại nói tỉ mỉ, nhớ rõ những lời tôi mới nói, cho dù bọn họ làm thế nào, đều phải cho cổ vũ vừa đủ, ăn ngon không là kế tiếp, quan trọng là phải bồi dưỡng ý thức nấu cơm của bọn họ!”
“Ừm!” Vương Linh Linh gật đầu thật mạnh, dán sát với Tiền Lai Lai cùng nhau ôn tập lại trích lời kỹ xảo thuần phu của Đại Kim Hoa lần nữa, sau đó mới nắm tay bắt đầu biểu diễn.
Trần Chí Hòa, Tạ Thế Diễn và Cao Ứng Hòa mỗi người bưng hai món ăn đi ra, mỗi người đều là một thịt một rau, làm dưới chỉ đạo của Vân Cô Viễn, Vân Cô Viễn bưng nồi lẩu nhỏ cuối cùng của anh ra.
Các đồng chí nữ tiến vào nhà chính, nhìn thấy một bàn đầy đồ ăn, nhìn qua đều phong phú hơn bất cứ lần liên hoan nào, không cần chút kỹ thuật diễn nào, cả đám đều kinh ngạc cảm thán từ tận đáy lòng:
“Nhiều đồ ăn như vậy ư! Thật phong phú!”
Nhưng mà đợi khi đi đến bên cạnh bàn, thấy rõ dáng vẻ của đồ ăn trên bàn xong, biểu cảm trên mặt lập tức phong phú hơn.
Vương Linh Linh đã chuẩn bị khen ngợi, nhưng mà cô ấy còn nhớ rõ Lý Mộng Tuyết dạy cô ấy phải khen chân thật một chút, không thể trợn mắt nói dối, phải vòng qua khuyết điểm tìm kiếm ưu điểm để nói.
Nhưng mà nhìn hai món ăn chỗ cô ấy và Tạ Thế Diễn ngồi, cô ấy cứng đờ lại.