Lúc này Triệu Hữu Căn và lão thợ mộc mới đồng ý.
“Nếu cháu gọi chú một tiếng chú, sau này có việc gì cần giúp đỡ cứ tới tìm chú, chú có thể giúp chắc chắn sẽ giúp.” Triệu Hữu Căn căn cơm nói.
Lão thợ mộc cũng có ý này.
“Mọi người mau nếm thử thịt cháu làm đi.” Diệc Thanh Thanh múc cho mỗi người một thìa thịt kho tàu.
“Thịt này ngon thật!” Trịnh Hiểu Long tán thưởng: “Theo kịp mùi vị của Tiệm Cơm Quốc Doanh trong huyện rồi.”
“Đúng vậy.” Trần Chí Hòa cũng nói.
Diệc Thanh Thanh nghĩ thầm không đúng lắm, cấp bậc trù nghệ của cô mới tới cấp 2, bình thường nấu cơm là có thể ăn ra chênh lệch lớn cỡ nào, sao có thể theo kịp người ta?
Cô cũng gắp một miếng.
Đúng là ăn ngon hơn trước cô nấu nhiều.
Chuyện này không đúng!
Cô lại nghĩ tới phỏng đoán của mình lúc trước, lại nếm thử mấy món ăn còn lại.
Quả nhiên, trứng rán rau dại và canh mướp hương trứng chỉ trên trình độ trù nghệ bình thường của cô.
Như vậy chỉ có một khả năng, hương vị làm rạng rỡ không phải vì trù nghệ của cô, mà vì nguyên liệu nấu ăn.
…
Nguyên liệu nấu ăn đánh dấu ra hương vị càng ngon, đây là chuyện vui mừng ngoài ý muốn, cũng may mỹ vị này cũng có hạn, sẽ chỉ khiến người ta cảm thấy càng tươi ngon hơn, sẽ không khiến người ta hoài nghi.
Bữa cơm này cả khách và chủ ăn rất vui.
Triệu Hữu Căn và lão thợ mộc cảm nhận được sâu sắc, nhiều năm như vậy các hương thân ở quê mời người ta bữa cơm đầu tiên cũng không mời thịt trứng như vậy, quan trọng là trù nghệ của thanh niên trí thức Tiểu Diệc còn tốt.
Nếu sau này cô cần giúp đỡ gì, cho dù không trả tiền cũng sẽ tới, chỉ vì bữa cơm này.
Trời tối lại, tuy có đèn dầu và ánh nến, còn có đèn pin, nhưng nhà ai cũng không tán gẫu dưới đèn, vì thế sau khi mọi người ăn xong thì về nhà mỗi người.
Diệc Thanh Thanh khóa cửa sau xong, thì rửa mặt một cái, rồi lên giường xem kỹ năng mới của cô.
“Lý mỗ vốn là nhi nữ giang hồ, sau này quy ẩn ở núi Thanh Sơn làm một thợ săn, bây giờ ta ban cho ngươi đặc quyền săn bắn trong núi rừng này.
Ta giỏi lần theo, đặt bẫy, săn bắn bằng cung tên, chiến đấu, lột da và róc xương… Tất cả đều cần thiết cho việc đi săn, bây giờ ta sẽ bắt đầu từ việc lần theo trong núi rừng…”
Thầy Lý này, không, nên gọi là Lý tiên sinh, nhìn cách ăn mặc là cổ nhân.
Diệc Thanh Thanh cảm thấy có hứng thú đối với những kỹ xảo này, cho dù là người nào bị nhốt trên giường bệnh mười mấy năm, đều sẽ thích hoạt động tay chân.
Nhưng chuyện này không thắng nổi sự tò mò của cô về cổ nhân.
Giáo viên của hình thức dạy học kỹ năng là giả thuyết, cô thử chạm vào sẽ xuyên qua, nhưng khi bọn họ chỉ đạo mình học tập lại có thể chạm vào cô, đối với chuyện trong phạm vi kỹ năng thì trí năng rất cao, ngoài chuyện này thì rất khô khan.
Nhưng mà bốn chữ nhi nữ giang hồ thật sự khiến người ta tò mò, Diệc Thanh Thanh muốn hỏi nhưng không thể hỏi thẳng, nếu không không chiếm được đáp án.
Cũng may kỹ năng săn thú này, miễn cưỡng có thể xưng là võ thuật.
“Tiên sinh, săn thú này không cần tập nội lực, luyện khinh công sao?”
Lý tiên sinh dừng một lát: “Có năng lực này, đâu cần ẩn cư hương dã làm một thợ săn?”
Diệc Thanh Thanh kinh ngạc, ý này có nghĩa là: “Thật sự có thuật này sao?”
“Ngô không biết.” Giọng điệu của Lý tiên sinh không có gợn sóng.
Hỏi gì nữa, chỉ nói ba chữ này.
Diệc Thanh Thanh lại giống như nghe được bí mật mới, nếu trên đời thực sự có nội lực khinh công, cho dù chỉ từng tồn tại, với năng lực có thể đào cổ nhân ra làm giáo viên của hệ thống đánh dấu, nói không chừng tương lai cô cũng có thể may mắn học được!
Tối nay cô đi theo Lý tiên sinh tập luyện thuật lần theo ở vùng núi Đại Thanh thời cổ, thực ra là dựa theo dấu vết trên cây cỏ, cùng với phân của động vật tìm kiếm con mồi, còn rất thú vị.
Cho nên ngày hôm sau cô dậy muộn một chút.
Nhưng mà cô có xe đạp, cũng không cần dậy sớm đi cùng mọi người ngồi máy kéo đến công xã.
Hôm qua cô đã nói với đám Tiền Lai Lai, hôm nay không cần đợi cô, cô có thể tự mình lái xe.
Vốn tưởng rằng những người khác đều đã đi, lúc này e rằng khu thanh niên trí thức không có ai, nhưng khi cô rửa mặt thì nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài.
Cô mở cửa muốn nhìn xem tiếng vang ở nơi nào, sau đó thấy được cửa đối diện cũng mở rộng, Vân Cô Viễn đang cưa gỗ làm đồ.
Bên cạnh đã có một cái ghế nhỏ và một cái giá đựng chậu rửa mặt, hiện giờ làm hình như là bàn chân thấp.