“Hôm nay anh không đến huyện thành à?” Diệc Thanh Thanh nghĩ thầm không đúng lắm, đám Lý Mộng Tuyết đã đặt xe đạp, còn chưa giao hàng, không phải nên nhân hai ngày này có rảnh kiếm thêm tiền cho vào túi ư?
Vân Cô Viễn lắc đầu: “Đi, làm xong việc này sẽ đi, đi cùng đi.”
“Cũng được.” Diệc Thanh Thanh không có gì không đồng ý, thuốc tăng lực chỉ còn hai viên, cô còn đang suy nghĩ tới chuyện điểm đánh dấu di động Vân Cô Viễn này.
Thuốc tăng lực này là bảo đảm tốt nhất trong khoảng thời gian làm việc lần này, khi uống viên đầu tiên cô từng có ý nghĩa có nên uống viên thứ hai luôn hay không.
Bởi vì thuốc tăng lực giới thiệu là có hiệu quả tăng sức lực trên diện rộng liên tục một tuần, nhưng đồng thời dùng nhiều lần cũng sẽ thong thả cải thiện thể chất và sức mạnh của con người.
Sau khi thuốc tăng lực mất đi hiệu lực cô cảm nhận được rất rõ, chỉ bưng mấy xô nước đã hơi mệt, làm việc cũng không thoải mái như vậy, nhưng cô mạnh hơn trước không ít.
Đợi khi uống viên thứ hai xong, mất đi hiệu lực, thể chất của cô lại tăng lên không ít.
Cô cẩn thận hồi tưởng lại, khi thuốc tăng lực có hiệu lực, cô làm việc không mệt, cho nên đặc biệt chăm chỉ, có lẽ cũng rèn luyện bản thân, thể chất tốt hơn là chuyện bình thường.
Nhưng mà tốc độ tăng trưởng này hơi nhanh, chắc chắn là tác dụng của thuốc tăng lực.
Cho nên thuốc tăng lực này không thể ngừng sử dụng.
Diệc Thanh Thanh ăn cơm sáng xong, Vân Cô Viễn cũng hoàn thành công việc.
“Cái gì? Mấy thứ này đều là của tôi ư?” Diệc Thanh Thanh nhìn ba món đồ này, có chút được cưng chiều mà sợ hãi.
Vô duyên vô cớ tặng đồ cho cô làm gì?
Sau khi nói xong cô muốn từ chối.
Vân Cô Viễn lập tức nói:
“Trù nghệ của tôi không tốt lắm, ngày hôm qua ăn cơm cô nấu xong, cảm thấy rất hợp khẩu vị, muốn học nấu ăn từ cô, đây là học phí. Chỉ cần mỗi tuần chỉ dẫn tôi một lần ở lều gỗ sau núi là được, nguyên liệu nấu ăn sẽ do tôi chuẩn bị.”
“Anh cảm thấy món anh ăn hôm qua món nào hợp khẩu vị của anh?” Nếu là mấy món ăn nguyên liệu nấu ăn là đánh dấu nhận được, Diệc Thanh Thanh không dám đảm bảo mình có thể dạy anh ra giống y đúc.
“Mộc nhĩ xào dưa leo và đậu que xào cà tím.” Vân Cô Viễn nghiêm túc nói.
Diệc Thanh Thanh kinh ngạc, có phải vị giác của người này có vấn đề hay không?
Vừa vặn là hai món không dùng nguyên liệu nấu ăn của hệ thống.
Anh đã nói như vậy, mình thực sự có năng lực dạy anh, hình như đúng là có lời.
Không nghĩ tới Vân Cô Viễn biết làm mọi thứ, trù nghệ lại bình thường.
Diệc Thanh Thanh cũng không có không tin, biết nguyên liệu nấu ăn của hệ thống sẽ tăng mức độ ngon miệng, gà nướng lúc trưa kia đúng là có vẻ quá bình thường.
Quan trọng là cô thực sự thiếu ghế nhỏ, mỗi khi mình là con gái ngồi ở cạnh cửa, đồng chí nam ở phía đối diện lại lấy ghế ra ngồi, trông cô càng có vẻ thô kệch.
Hơn nữa giá này vừa vặn để chậu lên, cái bàn chân thấp kia để rương gỗ to trong nhà cũng rất thích hợp.
Không đúng, có chút quá thích hợp!
Mỗi một thứ đều là thứ cô cần.
Chắc chắn là người nào đó hôm qua đi qua phòng cô đặc biệt quan sát!
Thôi, nể mặt phần thuốc tăng lực, như vậy cũng có thể xem là cơ hội tốt để đánh dấu, còn mỗi tuần một lần, tiện cho cô ra tay.
Diệc Thanh Thanh suy nghĩ tính lợi hại rồi đồng ý.
Lúc này tay Vân Cô Viễn siết chặt lại mới lặng lẽ thả lỏng ra, dường như ánh mặt trời hôm nay phá lệ say lòng người!
Đạt thành giao dịch, mấy món đồ trang trí này thuộc về cô, đương nhiên thấy cái mình thích là thèm, Diệc Thanh Thanh tự mình khiêng cái bàn mới muốn mang về phòng.
“Tôi giúp cô!” Vân Cô Viễn thấy cô gái này chọn bưng bàn nặng nhất, thì vội vàng muốn giúp đỡ.
“Không cần, tôi tự mình làm được, không tốn sức.” Diệc Thanh Thanh không cho anh khiêng giúp, đi vào phòng.
Sau đó nhanh chóng ra ngoài cầm hai món đồ khác.
Vân Cô Viễn vừa mới thành công bái sư ngay cả cửa nhà người ta cũng không thể đi vào, đột nhiên cảm thấy tâm trạng tồi tệ hơn, ánh mặt trời vừa rồi như là ảo giác.
“Đi thôi, ngẩn người làm gì.” Diệc Thanh Thanh đẩy xe đạp đi ra.
Vân Cô Viễn thở dài, bất đắc dĩ nhìn cô gái nhỏ chỉ muốn lên đường phía trước, đi theo sau cô.