Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài (Dịch Full)

Chương 695 - Chương 695: Phát Sinh Từ Tình Cảm, Ngừng Lại Trước Lễ Pháp?

Unknown Chương 695: Phát sinh từ tình cảm, ngừng lại trước lễ pháp?

Nhưng mà dáng vẻ sau mới là dáng vẻ làm càn nhất của cô, ở trước mặt anh vẫn luôn không biểu hiện rõ, anh vốn tưởng rằng hai bọn họ còn chưa tới bước đó, hay là để ý nam nữ khác biệt, không dám quá thân thiết với khác phái, cho nên ở trước mặt mình còn thu liễm tính tình, không nghĩ tới cô sẽ như vậy!

Đùa giỡn?

Ngây thơ?

Ngốc nghếch?

Phát sinh từ tình cảm, ngừng lại trước lễ pháp?

Chọc cơ bụng?

Vân Cô Viễn nghiến chặt răng.

Anh không ngây thơ như cô nghĩ, thấy được nhiều m quỷ, có gì không biết?

Thực sự ước gì có thể khiến cô thấy được!

Anh cũng là đàn ông, hơn hai mươi tuổi là lúc huyết khí phương cương, cô làm càn như vậy thực sự không sợ anh làm ra chuyện gì sao?

Trong lòng là sóng gió mãnh liệt, cũng không quên trứng ốp lết, kịp thời múc ra, cô thích ăn trứng ốp lết nửa mềm nửa cứng.

Anh thở dài, vẫn luyến tiếc đặt cô dưới nguy hiểm, vậy còn có thể làm sao bây giờ?

Đương nhiên là giả vờ như không nghe thấy được.

Vân Cô Viễn liếc mắt nhìn bóng dáng không kiêng nể gì, cô đúng là khắc tinh của anh!

Người nào đó đốt lửa khắp nơi, đến bây giờ trên người anh còn chưa bình tĩnh trở lại, cô lại giống y như con mèo trộm được cá, đắc chí vì hành động của mình, chính là ỷ vào anh không có biện pháp với cô.

Cuối cùng anh không nhịn được ý xấu ngẩng đầu nhìn về phía dưới hành lang, nhìn thấy người nào đó sợ tới mức rụt về phía sau cột, cuối cùng trong lòng cũng thoải mái hơn chút.

Không có biện pháp, hiện giờ cơ thể anh không quá thoải mái, chỉ có thể dọa cô một chút.

Nhìn cô sợ tới mức rụt móng vuốt về, mới cảm thấy trấn an một chút, không thể để mình anh khó chịu, cô gái nhỏ làm loạn cò hưng phấn ở đó mài móng vuốt được đúng không?

Cho nên anh thường liếc mắt nhìn hành lang một cái, làm hại Diệc Thanh Thanh rụt người sau cột, không dám thò đầu ra, thở nhẹ hơn, đâu còn dáng vẻ đắc ý như vừa rồi?

Trong đầu điên cuồng suy nghĩ cô nên làm gì bây giờ, nên làm thế nào không để lộ dấu vết về nhà chính, làm bộ như mọi chuyện chưa từng xảy ra.

Vì sao cô phải trốn?

Dứt khoát nói đến giúp nấu cơm, hay là đến phía sau đi dạo, lý do gì cũng được hết, sao phải trốn?

Vừa trốn là sẽ bị động!

Diệc Thanh Thanh lo lắng hãi hùng phí sức chín trâu hai hổ mới chạy trên hành lang về nhà chính, thành thật ngồi trên giường La Hán ổn định tâm trạng.

Vân Cô Viễn thấy cô về nhà chính, mới thở phào nhẹ nhõm.

Vừa rồi anh thực sự sợ cô đi tới, khác thường của anh có chút rõ ràng, bữa cơm này làm lâu một chút anh mới có thể ổn định tâm trạng.

Diệc Thanh Thanh đợi một lát, đợi đến bụng bắt đầu sôi lên, ngay cả Đại Phúc đều đảo quanh bát mèo, muốn ăn cơm sáng, bữa sáng tình yêu của đồng chí Vân mới khoan thai tới muộn.

“Thanh Thanh, ăn cơm.”

Giọng nói truyền đến, Diệc Thanh Thanh lập tức chạy vèo tới nhà ăn.

Một bát mì đặt ở chỗ cô thường ngồi, chiếc đũa cũng được đặt phía trên.

“Đợi lâu rồi, nhanh ăn đi.” Vân Cô Viễn nói xong thì về phòng bếp bưng bát của mình.

Diệc Thanh Thanh nhìn mì trong bát, lại nhìn đồng chí Vân chạy tới hành lang ở sân sau, che miệng cười.

Đây là bát mì thịt có rau xanh, có trứng ốp lết, thịt bằm, rất phong phú, nhưng với tốc độ nấu cơm của đồng chí Vân, cơm sáng hôm nay ăn muộn không chỉ một lát.

Tác dụng chậm của cái ôm sáng hôm nay hơi lớn!

Một khi đã như vậy, nếu cô lại làm thêm lần nữa, anh sẽ có dáng vẻ gì?

Diệc Thanh Thanh xoa cằm suy nghĩ chuyện xấu, nhất thời không động đũa.

“Sao không ăn.” Vân Cô Viễn bưng bát trở về, ngồi đối diện cô, hiện giờ anh đã ổn định tâm trạng.

Vẻ mặt Diệc Thanh Thanh không đổi nhìn chằm chằm đôi môi đỏ thắm của anh: “Suy nghĩ chuyện thú vị.”

“Chuyện gì thế?” Vân Cô Viễn hỏi theo bản năng.

“Không nói cho anh, nhưng mà có khả năng sẽ dọa anh sợ hãi!” Ý cười trên mặt Diệc Thanh Thanh không che giấu được.

Vân Cô Viễn: “…”

Anh có loại dự cảm không tốt lắm.

Chẳng qua cô nói xong câu đó, thì bình tĩnh ăn mì.

“Ừm, trứng ốp lết hôm nay nấu rất ngon, không tính quá sống, cũng không tính quá chín, ăn cùng với nước lèo chỉ có một chữ, tuyệt!” Diệc Thanh Thanh khen ngợi, giống như thực sự chuyên chú ăn.

 


Bình Luận (0)
Comment