“Biết em thích như vậy mà.” Vân Cô Viễn hiếm khi không tôn trọng ý nguyện của cô muốn truy hỏi xem là chuyện gì sẽ dọa anh sợ hãi, còn chưa nói ra miệng, đề tài đã chuyển tới ăn uống, nên anh không nói tiếp được.
Cũng may từ đó về sau chuyện anh lo lắng không xảy ra, hai bọn họ lại khôi phục trạng thái lúc trước, hai người cùng nhau ăn cơm, cùng nhau học tập, cùng nhau làm việc, người nào cũng không nhắc lại chuyện buổi sáng, giống như xúc động nhất thời kia chỉ là ảo giác.
Cô không như lời cô nói ham thích đùa giỡn mình còn đốt lửa khắp nơi, anh cũng không dám lại ôm cô, không phải sợ cô không thích, mà sợ mình không nhịn được.
Diệc Thanh Thanh từ bỏ sao?
Đương nhiên không có, giống như với ngày tỏ tình, cô chỉ thích chọn ngày lành tháng tốt cho động tác nhỏ của mình mà thôi.
Mấy ngày sau, đám Lý Mộng Tuyết mang theo vải dệt trở về.
Đến Đế Đô, mang hàng đến cửa hàng xong, chuyện đầu tiên làm chính là chạy hết tới hẻm La Cổ.
Lần này Lý Mộng Tuyết đã có kinh nghiệm, khi tới ngoài cửa cũng không gõ cửa gọi Diệc Thanh Thanh, ở cửa học tiếng mèo kêu, vừa kêu vừa gọi Đại Phúc.
“Mộng Tuyết, đây là ám hiệu gõ cửa mới lưu hành sao?” Vương Linh Linh tò mò hỏi.
Lý Mộng Tuyết đáp:
“Còn không phải vì nhà Thanh Thanh quá rộng, sân trước cũng không có ai ở, gọi cô ấy cô ấy cũng không nghe thấy ư. Đại Phúc thì khác, cảm quan của nó nhanh nhạy, tôi gọi nó nó có thể nghe thấy, sẽ gọi Thanh Thanh tới mở cửa.”
“Thật ư?” Vương Linh Linh cảm thấy khó hiểu, Đại Phúc thông minh thật, nhưng có thể thông minh đến như vậy sao?
Nhưng mà chuyện này không ảnh hưởng cô ấy cũng học tiếng mèo kêu.
Bốn người ở bên ngoài cửa học mèo kêu.
Trong phòng làm việc, con mèo đen đang nằm trên đùi Diệc Thanh Thanh dựng lỗ tai mèo lên:
“Meo!”
Ở đâu ra nhiều kẻ gây sự như vậy?
Không biết nơi này là địa bàn của Đại Phúc đại nhân nó sao?
Mới nhảy xuống khỏi chân chủ nhân, chuẩn bị đi đánh nhau, bỗng nhiên nghe thấy có người gọi tên nó.
Nó nhận ra âm thanh kia, trái lại có chút ngốc, nó cảm thấy kỳ lạ nhìn thoáng qua chủ nhân của mình, trên gương mặt tràn ngập dấu chấm hỏi.
“Làm sao vậy?” Diệc Thanh Thanh đang đọc sách nhìn về phía Đại Phúc.
“Meo meo meo…” Đại Phúc kêu mấy tiếng.
Diệc Thanh Thanh im lặng liếc nhìn cuốn sách màu vàng, ước gì có thể làm bộ không thấy năm kẻ ngốc ngoài cửa, đây là chuyện người bình thường có thể làm ra được sao?
Lần trước cô ấy gõ cửa, không phải Đại Phúc vẫn có thể phát hiện sao?
Vì sao nghĩ quẩn trong lòng học tiếng mèo kêu ở ngõ nhỏ như thế?
May mà ngõ nhỏ này không có nhiều người ở, nếu không hôm nay cô sẽ giả vờ như không nghe thấy.
Hôm nay cô vốn đang đợi bọn họ tới tìm cô, bởi vì không có máy điện thoại thông báo thời gian đến Đế Đô cụ thể, cho nên bề ngoài đám Diệc Thanh Thanh không biết ngày cụ thể bọn họ về Đế Đô.
Nhưng mà Diệc Thanh Thanh từ cuốn sách màu vàng nắm được hướng đi của bọn họ, còn chuẩn bị ít nguyên liệu nấu ăn từ không gian đặt ở phòng bếp, chính là vì đón gió tẩy trần cho bọn họ.
Nghĩ đến bọn họ đi đường vất vả, Diệc Thanh Thanh bước nhanh đến mở cửa, lại chậm chút nữa nói không chừng cô sẽ mất hết mặt mũi.
Cô kéo cửa ra nói: “Ở đâu ra đám mèo hoang thế?”
“Ha ha, tôi đã nói gọi Đại Phúc rất có tác dụng đúng không? Lần này tốc độ Thanh Thanh mở cửa nhanh hơn lần trước rất nhiều!” Lý Mộng Tuyết còn vô cùng tự hào, cảm thấy mình nắm chắc mật mã gõ cửa.
Trên trán Diệc Thanh Thanh gân xanh giật giật:
“Cứ gõ cửa bình thường là được, đừng làm chuyện đường ngang ngõ tắt như thế. Cô đừng quên cô cũng mua nhà ở hẻm La Cổ, sớm muộn gì cũng dọn tới, đừng để hàng xóm cảm thấy hẻm La Cổ có người bệnh chuyển tới.”
Lý Mộng Tuyết ôm lấy cô cợt nhả: “Một tháng không gặp, mồm mép của Tiểu Kim Hoa tăng lên rồi! Các chị em, lên!”
Một tháng không gặp, vừa gặp đã bị đám chị em bao vây tấn công, Diệc Thanh Thanh nắm giữ quyền thống trị tuyệt đối trong phòng bếp chỉ nói một câu, khiến bọn họ lập tức dừng lại:
“Dừng tay, nếu không đồ ăn ngon hôm nay tôi phải nghĩ lại.”
“!!!”
Vốn muốn để đồng chí Tiểu Kim Hoa rời khỏi đội ngũ đã lâu hưởng thụ “tình yêu” mãnh liệt của tổ chức một chút, nhưng bất cứ chuyện gì đều có thể nhượng bộ trước khi Tiểu Kim Hoa nấu cơm.