Ba đóa Kim Hoa chỉ một giây là ngoan ngoãn, không dám làm càn, không biết là ai chảy nước miếng trước.
“Thanh Thanh, rời Đế Đô lâu như vậy, tôi không có lúc nào là không nhớ cô. Ô ô, quá cảm động, vừa trở về là có thể ăn đồ ăn cô làm, thật sự quá hạnh phúc!” Lý Mộng Tuyết buồn nôn vuốt mông ngựa.
Diệc Thanh Thanh chà xát cánh tay: “Nói chuyện bình thường đi! Lần này có thuận lợi không?”
Tuy cô thấy được gần hết qua cuốn sách màu vàng, nhưng nên hỏi thì vẫn phải hỏi.
Nói đến chuyện chính, Lý Mộng Tuyết đứng đắn hơn nhiều: “Thuận lợi thuận lợi, lần này Linh Linh bỏ lực nhiều nhất. Linh Linh, cô là bộ trưởng mua sắm của công ty chúng ta, cô tới nói đi!”
Vương Linh Linh ho nhẹ một tiếng, nói.
“Chủ yếu vẫn là dì tôi giúp đỡ, chúng ta không tốn công lập tức đến kho hàng chọn vải dệt, nhưng vận chuyển tới Đế Đô hơi tốn sức. Chẳng qua lần này trở về, tôi đã làm thân với người của đội ngũ vận chuyển, để lại phương thức liên lạc, lén ước định với nhau. Sau này lại có hàng, chúng ta không cần toàn bộ hành trình đều đi cùng xe, cứ để bọn họ giúp đỡ mang một đoạn, đưa đến tiệm của chúng ta. Đến lúc đó chúng ta đưa nhiều chút đồ đáp lễ là được, phần nhân mạch này tôi sẽ chú ý kinh doanh.”
Diệc Thanh Thanh gật đầu, thấy đôi mắt của cô ấy sáng lấp lánh nhìn mình chằm chằm, dường như đang chờ mong gì đó, nên bổ sung một câu:
“Cách làm vô cùng thông minh.”
Vương Linh Linh lập tức cười tít cả mắt:
“Bởi vì cần tìm dì mua vải, lần này tôi trở về lập tức nói chuyện của chúng ta cho cha mẹ tôi trước, bọn họ cũng ủng hộ chuyện của chúng ta. Trên thực tế bọn họ đã nghe được chút tiếng gió, bên trên đã mở họp thảo luận chuyện hộ cá thể này, thông qua là chuyện sớm hay muộn.
Bọn họ biết tôi phụ trách mua sắm, chỉ không ít chiêu cho tôi. Dì tôi còn đặc biệt tìm mấy nhân viên mua sắm trong nhà máy truyền thụ ít kinh nghiệm cho tôi, phụ trách mua sắm chính là phải nắm giữ giá hàng, kinh doanh thật tốt nhân mạch nguồn cung cấp, dùng chi phí thấp nhất mua hàng hóa tốt nhất.
Tuy dì tôi là xưởng trưởng, nhưng nhân tài phía dưới làm việc rất nghiêm chỉnh, cho dù tôi có quan hệ với người phía trên, cũng không thể coi khinh người phía dưới. Đội vận chuyển rất quan trọng, cho nên tôi mới làm như vậy, biện pháp tạo quan hệ với người ta vẫn là học được từ chỗ Thanh Thanh cô đấy!
Nếu tôi không có nhiệm vụ trong người, có khả năng đều không có dũng khí chủ động tìm người ta nói nhiều như thế. Nhưng mà tôi làm tốt chuyện này xong, tôi lại cảm thấy đặc biệt vui vẻ, đặc biệt có cảm giác thành tựu!”
Diệc Thanh Thanh thực sự không biết Vương Linh Linh làm ra nhiều nỗ lực như thế, không thể không nói, bộ trưởng mua sắm này là chọn đúng rồi.
Nhưng mà cô còn có một việc cảm thấy tò mò, nên hỏi: “Nhiệm vụ? Nhiệm vụ gì cơ?”
Cô không thấy được nhiều chi tiết như vậy từ cuốn sách màu vàng.
Cuốn sách màu vàng thực sự không hổ là lấy Lý Mộng Tuyết làm vai chính, ngoại trừ chuyện liên quan tới Lý Mộng Tuyết, hay là chuyện quan trọng, những chuyện nhỏ bé không đáng kể, đặc biệt là chuyện của những người khác đều không miêu tả.
Giống như một chuyến đến Hải Thị này, chuyện mua sắm đứng đắn chỉ viết kỹ càng tỉ mỉ đám Lý Mộng Tuyết đến kho hàng chọn hàng, còn ước định ngày trở về, cùng với xuất phát về Đế Đô, sau đó là viết đoạn đến Đế Đô.
Những chuyện này đều có Lý Mộng Tuyết tham dự, những chuyện khác của Vương Linh Linh và Tiền Lai Lai ngoại trừ Lý Mộng Tuyết cũng ở đây, nếu không thì không có miêu tả gì.
Trái lại còn viết một đống Lý Mộng Tuyết đi tìm đám Tiêu Hoa, năm nay khi cô ấy về Đông Bắc ăn tết, đã gọi đám Tiêu Hoa từ huyện Thiết Lĩnh tới trợ giúp, hiện giờ đều sắp xếp ở trong nhà vùng ngoại ô Hải Thị mà Lý Mộng Tuyết mua.
“Lần này Linh Linh đúng là khiến người ta lau mắt mà nhìn, trên xe lửa trở về, cô ấy đã chủ động đưa ra chuyện mua sắm là nhiệm vụ của cô ấy, chuyện này đều do cô ấy ra mặt giải quyết, có vấn đề gì thì chúng ta có thể kịp thời nói cho cô ấy, nhưng mà đừng ra tay giúp cô ấy. Liên hệ với người ta đến trong xưởng mua sắm, còn có vấn đề vận chuyện sau đó, đều là cô ấy đi phối hợp. Tôi chỉ đi chọn vải dệt cần dùng, mở mang kiến thức một chút, không cần nhọc lòng chút nào.” Lý Mộng Tuyết khen ngợi.