“Tôi cũng chỉ phụ trách ghi sổ và bỏ tiền, ngay cả giá vải dệt đều là Linh Linh nghĩ cách tìm người trong xưởng làm ra.” Tiền Lai Lai cũng nói: “Hơn nữa cô ấy còn góp nhặt nhiều vải vụn, làm thành quyển sách vải dệt. Sau này chúng ta xem quyển sách vải dệt, là có thể biết lần sau mua sắm vải dệt gì.”
“Chủ yếu là bản thân tôi chưa từng giải quyết chuyện này, sau này còn phải phụ trách mua sắm, có vật thật tương đối dễ học tập, cho nên mới làm chuyện này. Nếu sau này ra vải dệt mới, lại đổi mới cũng được, dù sao dì tôi là xưởng trưởng, tôi có thể đi vào tham quan bất cứ lúc nào.” Vương Linh Linh vốn thực sự có chút muốn được khích lệ, bởi vì đây là lần đầu tiên cô ấy tự mình làm chuyện lớn như thế.
Nhưng mà đám chị em đều không dư lực khen ngợi cô ấy, cô ấy đều hơi ngượng ngùng.
Cô ấy vô cùng nghiêm túc làm bộ trưởng bộ mua sắm này, cho nên mới định ra làm nhiệm vụ, tránh cho mình lâm trận lùi bước.
Lúc mới đầu khi lấy hết can đảm đi theo người ta chắp nối, cô ấy rất muốn chạy, nhưng mà nghĩ tới đám chị em, ngay sau đó cô ấy tốt hơn nhiều.
Lúc này Diệc Thanh Thanh rất kinh ngạc, cô biết năng lực của đám chị em đều không thấp, cho dù thi được đại học Đế Đô, cô và Lý Mộng Tuyết có ưu thế tiên tri giúp được không ít việc, nhưng mà bọn họ đều học tập ở đại học Đế Đô hơn 1 năm, còn thích ứng tiết tấu học tập, thành tích kém nhất cũng không thi đứng cuối.
Người như vậy, ít nhất đều là người thông minh, năng lực học tập cũng không tệ.
Nhưng Tiền Lai Lai làm tài vụ xem như tương ứng với chuyên ngành, Vương Linh Linh làm mua sắm là lựa chọn tạm thời, chủ yếu là vì trong nhà cô ấy có quan hệ, còn muốn kéo cô ấy nhập bọn, cô ấy cần phải làm gì đó, mới khiến cô ấy có cảm giác tham dự vào, mà không phải lấy cổ phần.
Mấy người có thể trở thành chị em tốt, ít nhất đều không phải người muốn chiếm tiện nghi của chị em.
Vương Linh Linh học khoa tiếng Trung, mua sắm hoàn toàn là bộ môn mới đối với Vương Linh Linh.
Nhưng không nghĩ tới cô ấy không chỉ có gia thế tốt, quan hệ nhân mạch của bản thân cũng cứng, còn rất biết lợi dụng quan hệ để tăng lên mình, biết tìm người khác lấy kinh nghiệm học tập, đây là chuyện khó có được.
Đặc biệt là quyển sách vải dệt, ý tưởng này thực sự rất tốt, có thể thấy được dụng tâm của cô ấy.
Diệc Thanh Thanh đã rất tin tưởng tương lai cô ấy có thể trấn cửa ải mua sắm cho công ty bọn họ, có năng lực còn nguyện ý học tập, như vậy cho dù thế nào cũng không kém.
Mấy chị em bọn họ đều là nhân tài!
Mỗi một người đều có thể cho cô kinh ngạc vui mừng thật lớn.
“Lần này Linh Linh của chúng ta là đại công thần, lát nữa khen thưởng cho cô hai cái đùi gà to, bồi bổ cơ thể, nhìn xem đi đường đều gầy đi nhiều!” Diệc Thanh Thanh véo má chị em tốt.
Vương Linh Linh người ngây ngô ha ha, nỗ lực lần này vô cùng đáng giá!
Thanh Thanh không chỉ khen cô ấy là đại công thần, còn khen thưởng cô ấy hai cái đùi gà to!
Không có chuyện gì vui sướng hơn chuyện mình được người sùng bái khen ngợi.
Từ sau chuyện của Lưu Xuân Hạnh, cô ấy rất bội phục Diệc Thanh Thanh, sau đó càng tiếp xúc càng thích.
Cô ấy thường xuyên nghĩ, sao lại có người thông minh, lợi hại như vậy, còn tốt như vậy.
Cô ấy cũng muốn trở thành người như Thanh Thanh, nhưng mà biết mình kém quá xa, nỗ lực làm bạn với Thanh Thanh, đi theo Thanh Thanh học tập, hiện giờ cô ấy cũng càng ngày càng tốt hơn, còn được khen!
“Tôi thì sao tôi thì sao, cô véo mặt tôi xem, không chỉ gầy còn đen hơn! Tôi cũng cầu an ủi và khen thưởng!” Lý Mộng Tuyết dán sát mặt lại gần.
Diệc Thanh Thanh: “…”
Đồng chí nữ chính nắm giữ khu thực phẩm tươi sống trong không gian siêu thị còn có thể thèm hai miếng thịt ư?
Cô còn không hiểu Đại Kim Hoa ư?
Chỉ thích ầm ĩ mà thôi.
Cô tức giận nói: “Một con gà không có ba chân, khen thưởng một bộ phục vụ niết mặt!”
Đại Kim Hoa thực sự hơi đen một chút, đặc biệt là phần cổ lộ ra ngoài, cánh tay và chân, nhưng thực ra đen một chút mới tốt, tất cả đều là vì mùa hè chói chang chạy ra ngoài phơi nắng.