Dùng quần áo này cho người nhà tuyên truyền cửa hàng của bọn họ, sau này đối với bên ngoài cô cũng có nguồn tiền, có thể quang minh chính đại lấy ra hiếu kính cha mẹ.
Nói rất có đạo lý, vậy mà Lý Mộng Tuyết không biết phản bác thế nào:
“Được rồi, các cô vui là được, nhưng mà nếu trước tết chính sách thả lỏng, quần áo không đủ bán mà nói, các cô phải giúp đỡ, mỗi người lấy một chiếc, lại mang một chiếc về nhà là được, chúng ta còn phải dựa vào đống quần áo này mở rộng độ nổi tiếng ở Đế Đô! Nhìn dáng vẻ của các cô là tôi biết, đến lúc đó nếu thực sự bán, còn chưa tuyển được thợ may có khả năng chúng ta đã hết hàng.”
“Vậy được rồi.” Diệc Thanh Thanh cố nén cười, cố mà đồng ý.
Dáng vẻ nhọc lòng của đồng chí Đại Kim Hoa không tim không phổi vẫn rất đáng yêu.
“Chúng ta đi xem quần áo kiểu nam thử thế nào đi!” Lý Mộng Tuyết kéo đám chị em gõ cửa phòng ngủ nam.
“Tới đây!”
Các cô gái nhìn đồng chí nam mặc áo khoác, nóng đến mức trên mặt đều là mồ hôi, đồng chí nam cũng nhìn các cô gái mặt đỏ rực.
“Thế Diễn? Áo khoác này anh mặc quá thích hợp!” Vương Linh Linh đánh giá Tạ Thế Diễn từ đầu tới chân một lần.
Tạ Thế Diễn còn quấn khăn quàng cổ vào, thẳng lưng ho nhẹ một tiếng: “Có phải rất nho nhã hay không?”
Vương Linh Linh gật đầu, cô ấy đều nhìn đến ngây người, từ trước tới nay chưa từng cảm thấy đối tượng của mình đẹp như vậy, mặc áo này vào khí chất đều gần giống với đồng chí Vân Cô Viễn.
Lại đi nhìn Vân Cô Viễn, anh mặc áo khoác màu đen đứng tận trong cùng, được rồi, vẫn kém quá xa đồng chí Vân.
Nếu đôi mắt thực sự có thể hiện trái tim đỏ rực mà nói, Diệc Thanh Thanh cảm thấy hiện giờ trái tim đỏ rực trong mắt mình đã tràn ra bao phủ khắp căn phòng này.
Ôi má ơi, người đẹp trai đối diện là đối tượng của cô sao?
Đẹp trai một cách quá mức!
Quả thực là móc treo quần áo!
Trai đẹp hệ cấm dục, nhìn là không nhịn được muốn trêu chọc, muốn nhìn anh không nghiêm mặt được.
Nếu không phải ở đây có nhiều người, cô đều muốn nhào lên.
Vân Cô Viễn mặt ngoài rất trấn định, trong lòng đã sớm như trống lắc, ánh mắt của người nào đó thực sự quá nóng bỏng, khiến người ta không thể bỏ qua.
Trước đây anh chỉ biết cô thích diện mạo của mình, nhưng từ sau ngày đó, anh biết cô gái nhỏ này lớn mật cỡ nào.
Vóc dáng của mấy đồng chí nam đều cao, người cũng tương đối gầy, thực ra mặc áo khoác đều rất đẹp, có đặc sắc riêng.
Vân Cô Viễn mặc là trai đẹp hệ cấm dục trong nho nhã kèm theo chút lạnh lùng nghiêm túc, Tạ Thế Diễn mặc là cảm giác tiểu sinh tuấn tú, Cao Ứng Hòa mặc áo khoác lông mặc ra cảm giác áo khoác của quân nhân, rất có khí thế, Trần Chí Hòa thì ra cảm giác người đàn ông ấm áp như ánh mặt trời.
Kiểu dáng quần áo của đồng chí nam hiện giờ càng ít hơn đồng chí nữ, áo khoác kiểu nam có lẽ chỉ có áo khoác quân đội.
Áo khoác lông như vậy là mười mấy năm trước, chỉ có phần tử trí thức du học mới mặc.
Nhưng mà hiện giờ đều trở về thành phố, tình thế ổn định hơn nhiều, quần áo như vậy không phải không thể mặc, chẳng qua không có chỗ bán.
“Đến lúc đó khi chúng ta khai trương cửa hàng, nếu là mùa đông bán kiểu áo khoác này mà nói, mấy chúng ta mỗi ngày mặc áo khoác đi ra ngoài dạo, tuyệt đối có thể kéo một lượng lớn khách hàng cho cửa hàng chúng ta!”
Đôi mắt của Lý Mộng Tuyết đều sáng lên, không ai hiểu rõ hơn cô ấy lực sát thương của người mẫu tuấn nam mỹ nữ.
Khi nhìn thấy một người mặc quần áo đẹp, sẽ không nhịn được nghĩ mình cũng mặc quần áo như vậy có thể càng đẹp hơn một chút hay không.
Đặc biệt là Vân Cô Viễn và Diệc Thanh Thanh, hai bọn họ mặc áo khoác vào sẽ lộ ra khí chất xuất sắc.
Hiện giờ cô ấy đã không còn lo lắng quần áo trong tiệm không bán được, cô ấy lo lắng đến lúc đó không có hàng để bán!
Diệc Thanh Thanh run lẩy bẩy, ánh mắt của đồng chí Đại Kim Hoa quá mãnh liệt: “Được rồi, chúng ta thay quần áo trước đi, các cô không nóng à?”
Vì thử quần áo mẫu, bọn họ đều mặc quần áo mùa đông, từ trong ra ngoài đều là như vậy, không nóng mới lạ!
Vương Linh Linh lau mồ hôi trên mặt: “Đúng vậy đúng vậy, thay quần áo trước, đừng làm bẩn quần áo!”
Thay quần áo xong, mấy người treo quần áo mẫu lên.