Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài (Dịch Full)

Chương 710 - Chương 710: Hoàn Mỹ

Unknown Chương 710: Hoàn mỹ

Cô vào không gian tùy thân, đi tới không gian rửa mặt tắm rửa một lát, sau đó đi dép lê ra ngoài, đi tới mép giường treo bộ sườn xám màu nguyệt bạch lấy nó xuống.

Bộ quần áo này là lần đó ôm nhau xong, Diệc Thanh Thanh mới bắt đầu làm.

Vốn là tặng quà sinh nhật cho A Viễn một bộ kiểu áo Tôn Trung Sơn, sớm đã làm xong, nhưng vì tối nay cô có sắp xếp đặc biệt, lúc này mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn thì quá nóng.

Cho nên tạm thời thêm áo dài cho anh, còn mình là bộ sườn xám.

Kiểu dáng của bộ sườn xám này là dựa theo bộ cô mặc trong hình thức dạy học kỹ năng ca vũ cô tiến vào lúc trước, đúng lúc cô cũng có vải dệt cùng loại.

Tối nay cô muốn làm chuyện lớn, cô và đồng chí Vân đều long trọng trang điểm một lát, sườn xám phối với áo dài, chỉ nghĩ thôi Diệc Thanh Thanh sẽ cảm thấy đỏ mặt.

Diệc Thanh Thanh mặc sườn xám xong, lại ngồi trước gương búi tóc cho mình.

Vì lần này cô đã sớm đến chỗ cô Điền và các thầy cô ca vũ tập luyện, lén luyện tập rất nhiều lần, lúc này đã thuần thục, rất nhanh đã búi bóc lên.

Sau đó còn cẩn thận vẽ lông mày lá liễu, tô thêm chút son môi.

Vì hợp với cách trang điểm hoàn mỹ, cô còn tìm Lý Mộng Tuyết mua hai đôi giày cao gót, còn lén luyện tập đi đường bằng giày cao gót.

Không tìm các cô ca vũ học ca vũ, nhưng luyện tập cách đi khi mặc sườn xám và giày cao gót thế nào mới đẹp, ngay cả cô Bạch đều bị cô quấy nhiễu mấy lần.

Cẩn thận ăn mặc xong, Diệc Thanh Thanh đứng dậy kiểm tra dung nhan của mình trước gương:

“Hoàn mỹ!”

Cô sắp bị bản thân mê chết!

“Thanh Thanh?” Vân Cô Viễn tắm rửa xong, thay bộ áo dài màu đen có hoa văn, còn có chút không quen lắm.

Sau khi ra ngoài thì phát hiện trong sân trống trơn, cô gái đã nói muốn ngắm trăng nói chuyện với anh không biết đi đâu, anh mơ hồ nghe thấy được động tĩnh bên phòng cô, nên gọi một tiếng.

“A Viễn, anh đi đến sân trước đi, đứng ở trong sân ấy.” Diệc Thanh Thanh chạy tới bên cửa nói với anh.

Vân Cô Viễn không hiểu gì, không biết cô muốn làm gì, nhưng vẫn dựa theo lời cô nói đi tới trong sân.

“Lại đi về trước một chút.”

“Đi thêm chút!”

Diệc Thanh Thanh mở hé cửa, nhìn thấy bóng người đi đến giữa sân mới nói:

“Được rồi! Xoay người sang chỗ khác, quay lưng về phía nhà chính, không được quay đầu lại, cũng không được nhìn lén. Kinh ngạc vui mừng đầu tiên chuẩn bị cho anh sắp tới, nếu anh nhìn lén thì không tính là kinh ngạc vui mừng!”

“Được, anh không nhìn.” Vân Cô Viễn rất phối hợp, thông minh như anh bây giờ không nghĩ ra được trong hồ lô của cô chứa gì, nhưng mà chuyện này không ảnh hưởng tới cảm giác chờ mong trong lòng anh bị kinh ngạc vui mừng mà cô nói kéo đầy.

“Không được quay đầu lại! Nghe thấy âm thanh gì cũng không được quay đầu lại, em gọi anh anh mới được xoay người, nếu không không có kinh ngạc vui mừng ngày hôm nay.” Diệc Thanh Thanh lại dặn dò lần nữa.

“Được!” Vân Cô Viễn nói.

“Két” cửa chậm rãi mở ra, Diệc Thanh Thanh tư thế đoan chính, chậm rãi đi ra.

Lỗ tai của Vân Cô Viễn nhúc nhích, tiếng bước chân này…

Sao có chút xa lạ như vậy?

Cẩn thận lắng nghe, vẫn là tần suất đi đường của cô, chẳng qua thanh thúy hơn nhiều, Thanh Thanh đổi giày sao?

Anh rất muốn quay đầu lại nhìn, nhưng nghĩ tới những lời cô nói lúc trước, nên nhịn xuống.

Tiếng bước chân kia cách anh càng ngày càng gần, khi tới giữa sân thì không vang lên nữa.

Diệc Thanh Thanh để hai ghế lắc lư ở giữa sân, phía giữa còn có cái bàn, phía trên đặt trái cây, mứt hoa quả và đồ ăn vặt chuẩn bị từ trước, còn có ấm trà nóng.

Trong lư hương bằng đồng nhỏ, từng đợt khói nhẹ lượn lờ bay ra, bên cạnh còn bày mấy quyển sách.

Mấy thứ này đều là đồ cô chuẩn bị mấy ngày trước, đặt trong phòng để đồ, lúc này chưa đến một phút đã dọn xong.

Thoạt nhìn còn rất ổn, Diệc Thanh Thanh mới tiếp tục đi đến sau lưng bóng dáng mặc áo dài đứng thẳng tắp.

Giày cao gót dẫm lên gạch đá xanh, trái tim của cô cũng đập mãnh liệt hơn, nhưng mà cô càng có nhiều hưng phấn, còn có chút ngượng ngùng vì lần đầu tiên mặc sườn xám cho anh xem.

Đi đến phía sau anh, tầm mắt của Diệc Thanh Thanh nhìn sau vai anh, vươn tay ra, nửa đường lại rẽ chỗ khác, dừng ở tay để sau lưng của anh, câu lấy ngón tay của anh vuốt ve lòng bàn tay anh.

 


Bình Luận (0)
Comment