Vân Cô Viễn vẫn luôn dựa vào lỗ tai phân biệt vị trí của cô, nghe thấy cô càng đi càng gần, sau đó dừng phía sau anh, không biết vì sao lại cảm thấy vô cùng khẩn trương.
Anh nghĩ có lẽ là cô đến gọi anh, nhưng không đề phòng ngón tay nặng hơn, độ ấm lòng bàn tay quen thuộc, xúc cảm quen thuộc, anh muốn nắm lấy tay nhỏ trêu chọc anh nhưng không nắm được.
Nghe thấy cô lùi về sau hai bước, anh xoay người lại theo bản năng.
Dưới ánh trăng sáng trong, giai nhân duyên dáng yêu kiều, là dáng vẻ anh chưa bao giờ thấy.
Chỉ liếc mắt một cái, hơi thở lập tức dồn dập.
“Em…” Vân Cô Viễn muốn nói gì đó, nhưng phát hiện mình không biết nên biểu đạt thế nào.
Thường ngày anh chỉ là ít nói, nhưng chưa bao giờ muốn biểu đạt nhưng không thể biểu đạt ra được như vậy.
Diệc Thanh Thanh cũng thưởng thức đồng chí Vân mặc áo dài một lần, quả nhiên là anh rất hợp với bộ đồ này.
Áo dài màu đen mặc trên người anh, trong thần bí kèm theo chút người sống chớ tới gần, như là bộ đồ dành riêng cho quân tử đoan chính.
Nhưng mà lúc này khi ánh mắt anh nhìn thấy cô lần đầu tiên, toát ra kinh diễm và lúng túng phá hủy khí chất lạnh lẽo trên người anh, quân tử đoan chính cũng động lòng phàm.
Thường ngày khi ở chung với nhau, anh luôn vô cùng bình tĩnh nhìn người khác, lúc này ngoại trừ ánh mắt không hề phòng bị lần đầu ra, thì không dám nhìn cô nhiều.
Mi mắt của Diệc Thanh Thanh cong cong, cười hỏi anh: “Em đẹp không?”
“Đẹp.” Vân Cô Viễn không nhịn được nuốt nước bọt, nhanh chóng rời mắt.
“Vậy sao anh không nhìn em?” Diệc Thanh Thanh không thuận theo không buông tha, đến gần anh thêm một bước.
Vân Cô Viễn: “…”
Anh vất vả lắm mới tìm được năng lực suy nghĩ, biết cô lại bắt đầu chơi xấu.
Im lặng một lúc lâu, anh nhìn thẳng vào đôi mắt không che giấu được hưng phấn của cô:
“Đợi khi chúng ta kết hôn, em cũng mặc sườn xám đi, rất… (mê người).”
“Hửm? Rất cái gì?” Diệc Thanh Thanh lại tới gần anh thêm một bước, ngửa đầu nhìn anh, không chịu bỏ lỡ một chút thay đổi trên gương mặt anh.
Khoảng cách gần như vậy.
Sườn xám khiến đường cong cơ thể cô vô cùng rõ ràng, phập phồng quyến rũ, còn có thể ngửi được mùi thơm trên người cô.
Mỗi một động tác, mỗi một ánh mắt đều đang câu người, khiến người ta ước gì xoa nát cô ăn vào bụng.
Vân Cô Viễn cảm thấy nếu cô còn nhìn mình như vậy, sợi dây căng thẳng tắp của anh sẽ đứt mất, anh vươn tay ôm cô vào lòng, ôm thật chặt.
Động tác của người nào đó quá nhanh, Diệc Thanh Thanh cảm thấy mình đột nhiên bị ấn vào trong lòng.
Động tác này không nằm trong đoán trước của cô, cô còn chuẩn bị chủ động hỏi anh “không muốn ôm một người đẹp như em sao”, sau khi thấy biểu cảm kinh ngạc của anh thì ôm một cái.
Nhưng mà cái ôm này quá thô bạo, cô cảm thấy tóc mình bị làm cho rối lên!
Kiểu tóc tinh xảo từ mỗi sợi tóc của cô đấy!
Tay cũng chưa kịp ôm eo anh, còn đặt ở trước ngực, cho nên Diệc Thanh Thanh không nhịn được nhúc nhích đầu, tay cũng dịch xuống dưới.
Vân Cô Viễn đè gáy cô, ôm cô càng chặt hơn một chút, giọng nói khàn khàn tràn ngập áp lực tình dục:
“Đừng nhúc nhích!”
“Em…” Diệc Thanh Thanh cứng lại, dường như cảm nhận được có thứ gì đó cộm cô!
Lại nghe thấy rõ tiếng hít thở thô nặng hơn và tiếng tim đập nhanh như trống lắc của anh.
Cô lập tức không dám nói gì, cũng không dám có một cử động nhỏ, giống y như con thỏ con bị nắm cổ, nhát gan không thể nhát gan hơn.
Trong lúc nhất thời không dám nghĩ tới kế hoạch tác chiến trêu chọc bạn trai hệ cấm dục nữa.
Tuy xem nhiều phim thần tượng và đọc nhiều tiểu thuyết ngôn tình, nhưng đều là nước trong vô cùng, cùng lắm là có chút miêu tả thay đổi trên cơ thể khi động tình, lúc trước Diệc Thanh Thanh đều quên trêu chọc một người đàn ông có khả năng không chỉ là tim anh, còn có dục vọng.
Phương diện này Diệc Thanh Thanh là tay mơ, một phút trôi qua, hai phút trôi qua, thứ cộm người vẫn còn đó, Diệc Thanh Thanh cảm thấy mình như con cừu nhỏ lắc mông khiêu khích bên miệng sói, sắp xong đời.
Cô run rẩy nhỏ giọng nói: “A Viễn, trà sắp lạnh.”
Vân Cô Viễn bật cười: “Cuối cùng cũng biết sợ à?”
“Ừm.” Diệc Thanh Thanh điên cuồng gật đầu, cô sợ, cô cũng không dám nữa!
Cô cảm thấy cơ thể thả lỏng, cầm thú nào đó buông cô ra, cô quay đầu lại muốn chạy, nhưng tay bị kéo lại: “!!!”