“Đi cùng đi.” Vân Cô Viễn chân thật đáng tin nói.
Diệc Thanh Thanh lập tức ngoan ngoãn, nắm lấy cánh tay anh, giống như người vừa mặc sườn xám nhấc chân chạy không phải là cô.
Nhìn cô giống y như chim cút nhỏ, Vân Cô Viễn cảm thấy vô cùng đáng yêu, tốt bụng an ủi cô:
“Anh đã đồng ý với bác gái, phải ‘phát sinh từ tình cảm, ngừng lại trước lễ pháp’, yên tâm đi!”
Mặt Diệc Thanh Thanh đỏ như máu.
Vân Cô Viễn thở dài, bỗng nhiên cảm thấy hơi tiếc hận, e rằng lần này dọa cô sợ, có khả năng sau này cô không dám thân thiết với anh nữa.
Tuy gian nan, nhưng cô tới gần thực sự khiến anh vui vẻ.
“Thực ra cũng không cần phải ‘phát sinh từ tình cảm, ngừng lại trước lễ pháp’ như vậy.” Giọng nói của Diệc Thanh Thanh nhỏ như muỗi kêu, khó mà nghe thấy được.
“Hửm?” Vân Cô Viễn nhướng mày, vậy mà không bị dọa sợ?
Còn dám nói loại lời nói này.
“Em muốn nói, anh ‘phát sinh từ tình cảm, ngừng lại trước lễ pháp’ em rất yên tâm.” Diệc Thanh Thanh lập tức sửa miệng.
Vừa rồi khi ôm thì có chút hoảng hốt, nhưng mà đợi lấy lại tinh thần, cô phát hiện anh sẽ không làm gì cô.
Chẳng qua là trêu chọc quá mức luôn khiến anh khó chịu, nhịn lâu sẽ không tốt với cơ thể, sau này đừng nên làm càn như vậy thì hơn.
Nhưng mà ôm một cái như vậy không tính là trêu chọc!
Là nhu cầu bình thường, không tính vượt mức.
Còn có kế hoạch hôm nay của cô, cũng không thể uổng phí chuẩn bị tỉ mỉ như vậy, lại chết nôn!
Ánh trăng vừa lúc, để anh chậm rãi đi trước, Diệc Thanh Thanh cân nhắc.
Hai người ngồi xuống, uống một chén trà nhỏ, sau đó nằm trên ghế lắc lư nhìn trăng tròn và sao trời.
“Đây là kinh ngạc vui mừng mà em nói sao?” Vân Cô Viễn đột nhiên hỏi cô.
“Đúng vậy, em từng nói với anh em biết làm sườn xám đúng không? Thực ra sườn xám cũng xứng đôi với kiểu áo Tôn Trung Sơn, nhưng mà kiểu áo Tôn Trung Sơn mặc mùa này không hợp, cũng may áo dài cũng không tệ, anh mặc vào đặc biệt đẹp.” Diệc Thanh Thanh nói.
“Em mặc sườn xám cũng rất đẹp, nhưng mà sau này chỉ có thể mặc cho anh xem.” Vân Cô Viễn ước gì có thể giấu cô đi, đều không muốn cho người khác liếc mắt một cái.
Diệc Thanh Thanh khẽ hừ một tiếng: “Như vậy không được, đợi sau này mặc quần áo càng tự do, em phải làm một tủ quần áo sườn xám cho mình, mỗi ngày đều mặc!”
“Vậy em phải dẫn theo anh!” Vân Cô Viễn nói.
Không nhìn ra được dục vọng chiếm hữu của đồng chí Vân mạnh như vậy, Diệc Thanh Thanh làm bộ không biết:
“Vì sao vậy?”
“Sợ em bị người ta đoạt đi mất.” Vân Cô Viễn giở tính trẻ con nói.
Diệc Thanh Thanh cười to: “Vậy để em suy xét đã!”
Một lát sau, Diệc Thanh Thanh lại hỏi anh: “Thực sự đẹp như vậy ư?”
“Ừm, đợi khi chúng ta kết hôn, em mặc sườn xám, anh mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn.” Vân Cô Viễn nghĩ tới hình ảnh đó, lập tức ước gì thời gian trôi qua đến mấy năm sau.
“Ừm.” Diệc Thanh Thanh cũng có ý này, so với váy cưới màu trắng âu phục, cô cảm thấy sườn xám và kiểu áo Tôn Trung Sơn càng có hương vị.
“Nếu bây giờ có thể tốt nghiệp thì tốt.” Vân Cô Viễn nói với hàm ý sâu xa.
“Tưởng bở!” Diệc Thanh Thanh tức giận liếc anh một cái, anh nghĩ cái gì, trong lòng mình biết rất rõ ràng!
Bề ngoài anh là quân tử đoan chính hệ cấm dục, trên thực tế đều không nhịn được chút trêu chọc, cô chỉ mặc sườn xám đã khiến anh như vậy!
Tuy cô mặc sườn xám rất đẹp, dáng người cũng lộ rõ, nhưng mà anh cũng quá dễ bị hấp dẫn!
…
“Không phải là có hai kinh ngạc vui mừng sao? Kinh ngạc vui mừng thứ hai đâu?” Vân Cô Viễn đột nhiên nhớ tới.
À!
Cuối cùng cũng nhớ tới chuyện này?
“Không có.” Diệc Thanh Thanh nói đúng lý hợp tình: “Bởi vì em còn chưa gọi anh, anh đã xoay người lại, phạm quy, cho nên không có kinh ngạc vui mừng thứ hai!”
Vân Cô Viễn: “…”
Cẩn thận hồi tưởng lại, hình như cô thực sự không gọi anh?
Bỗng nhiên anh cảm thấy ngôi sao trên trời đều ảm đạm đi: “Hôm nay là sinh nhật của anh, đều không thể khoan dung một chút sao?”
Anh còn rất chờ mong kinh ngạc vui mừng khác đấy!
“Hiện giờ là 0 giờ 12 phút, đồng chí Vân, đã qua sinh nhật của anh!” Diệc Thanh Thanh cười nhắc nhở anh.
Vân Cô Viễn vừa nhìn đồng hồ, đúng là như vậy!
Anh nghiêng đầu nhìn dáng vẻ vui sướng khi người khác gặp họa của cô, bỗng nhiên nói:
“Không phải là căn bản không có kinh ngạc vui mừng thứ hai đấy chứ?”