“Thanh Thanh, dáng vẻ của cô hiện giờ thật ngốc.” Vương Linh Linh xoa mặt cô: “Nhìn tươi cười xem, hoa mùa xuân đều không xán lạn như cô.”
“Lúc trước đồng chí Tạ nhà cô lén nắm tay cô ở rạp chiếu phim, cô trở về nói với chúng tôi cũng có dáng vẻ y hệt.” Tiền Lai Lai bổ một nhát.
Vương Linh Linh không dám tin: “Thực ư?”
“Nếu không thì sao? Lúc trước thực sự nên cho cô cái gương soi.” Diệc Thanh Thanh cũng véo má cô ấy.
“Haizz, đây là tình yêu mà!” Lý Mộng Tuyết vuốt chòm râu không tồn tại dưới cằm, ra vẻ cao thâm nói: “Tôi có chút tưởng niệm dáng vẻ đỏ mặt của đồng chí Cao nhà tôi, từ một mức độ nào đó mà nói đồng chí Cao nhà tôi rất giống đồng chí Vân, khi thân thiết ngây thơ y như đứa bé.”
Diệc Thanh Thanh gật đầu nói: “Dáng vẻ người đàn ông ngây thơ thẹn thùng đỏ mặt trông thật đáng yêu!”
Tiền Lai Lai nhìn người này, lại nhìn người kia, không nhịn được nói: “Các cô biết hiện giờ hai cô trông như thế nào không?”
“Thế nào?” Vương Linh Linh tò mò hỏi.
“Giống y như hai nữ lưu manh nhìn thấy đồng chí nam là không đi nổi.” Tiền Lai Lai lắc đầu: “Nhìn dáng vẻ không có tiền đồ của hai bọn họ kìa, chậc chậc!”
“Ha ha, đúng là như vậy.” Vương Linh Linh cười ha ha.
Diệc Thanh Thanh: “…”
Lý Mộng Tuyết: “…”
“Hai người đủ rồi đấy, thèm bạn trai mình sao có thể gọi là lưu manh? Rõ ràng là bọn họ câu dẫn chúng tôi trước, có phải hay không, Thanh Thanh?” Lý Mộng Tuyết nỗ lực lấy lại mặt mũi.
“Đúng thế, đúng thế!” Diệc Thanh Thanh giơ hai tay tán thành: “Lòng yêu cái đẹp người người đều có, đây là tình thú, là tình thú!”
“Nếu đồng chí Vân và đồng chí Cao biết hai người như vậy, e rằng sẽ kinh ngạc rớt cằm mất.” Tiền Lai Lai trêu đùa bọn họ, chị em tốt đều là người hai mặt!
“Hôm nay đồng chí Cao không ở đây, tôi không sợ, ha ha!” Lý Mộng Tuyết đắc ý nói.
Diệc Thanh Thanh cảnh giác, ló đầu ra ngoài nhìn hành lang:
“Phù! Cũng may không có ai, đề tài này dừng lại, tai vách mạch rừng! Hình tượng của tôi ở trước mặt A Viễn không thể quá lưu manh, nên rụt rè chút!”
“Ha ha…” Đám chị em không khách sáo chê cười cô.
Một đám bạn xấu, có thôi đi không?
“Đi vệ sinh đủ lâu rồi đấy, trở về làm việc đi.” Diệc Thanh Thanh đi đầu rời đi.
…
Lại là một ngày không có gì lạ, dẫm máy may cả chiều.
Tới buổi tối khi “tan làm”, Diệc Thanh Thanh giống như ngày hôm qua ngồi lên ghế sau xe đạp của Vân Cô Viễn, liếc mắt một cái thấy được hai ba bốn năm quần chúng vây xem.
Cô khẽ hừ một tiếng, tay vô cùng tự nhiên ôm lấy eo đồng chí Vân.
Xem náo nhiệt thì xem náo nhiệt, cô nên ôm vẫn phải ôm!
Trên mặt đám Lý Mộng Tuyết hiện rõ chế nhạo không chút che giấu, tuôn ra một tràng tiếng cười.
“Khụ khụ, đi đường chậm một chút, đừng để bị ngã!”
“Hôm nay đi ngủ sớm một chút, đừng lại thức đêm!”
“Trên đường chú ý an toàn!”
“Ha ha ha ha!”
“A Viễn, đừng để ý tới bọn họ, chúng ta đi!” Diệc Thanh Thanh kiêu ngạo nói.
Lần này Vân Cô Viễn vô cùng trấn định lái xe, nghe thấy thế ổn định vững chắc đạp xe đi.
Thoát khỏi đám bạn xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, Diệc Thanh Thanh cảm thấy gió chạng vạng đều ngọt ngào.
Hơn nữa hôm nay ngồi xe thoải mái hơn hôm qua, trên cơ bản không có xóc nảy, kỹ thuật lái xe của đồng chí Vân đã khôi phục trình độ bình thường.
Nhưng mà Diệc Thanh Thanh không thỏa mãn, sao anh có thể thích ứng nhanh như thế?
Cô có ý xấu nói: “A Viễn, kỹ thuật lái xe hôm nay của anh tăng lên à!”
Vân Cô Viễn nắm rõ chút tâm tư của cô, cô lại muốn chơi xấu, nhưng hôm nay anh không giống với ngày hôm qua.
Ngày hôm qua anh thức đêm không thức uổng phí, nói một câu với hàm ý sâu xa: “Anh không chỉ kỹ thuật lái xe tăng lên.”
“Hửm? Còn gì nữa?” Cô đều chủ động nhắc tới chuyện hôm qua, sao anh còn bình tĩnh như vậy?
“Rất nhanh em sẽ biết.” Tốc độ lái xe của Vân Cô Viễn càng nhanh hơn một chút.
Diệc Thanh Thanh dò hỏi không có kết quả, âm thầm nói đồng chí Vâ nhà cô cũng học úp úp mở mở, quá khiến người ta tò mò, xấu xa!
Tới nhà hai người giống như thường ngày, cùng nhau nấu cơm, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau ở trong sân sóng gió giải nhiệt.
Khi tới hơn 7 giờ tối, thì chuẩn bị về phòng của mỗi người đi ngủ.
Khi đi đến hành lang ngoài cửa nhà chính, Diệc Thanh Thanh lập tức nói chúc ngủ ngon với đồng chí Vân, sau đó buông tay chuẩn bị về phòng mình.