Kết quả buông lỏng tay, tay cô vẫn bị đồng chí Vân nắm chặt lấy.
Cô bất đắc dĩ dừng bước: “A Viễn, làm sao vậy?”
“Có phải hôm nay quên gì không?” Vân Cô Viễn nhìn thẳng vào cô.
Diệc Thanh Thanh nhìn anh một cái: “Em biết!”
Anh chắc chắn là muốn một cái ôm chia tay!
Vì thế cô dang tay ra.
Vân Cô Viễn che giấu ý cười, ôm lấy cô.
“Được rồi, ngủ ngon, hôm nay không được thức đêm!” Diệc Thanh Thanh buông tay ra.
“Còn gì nữa?” Vân Cô Viễn vẫn ôm cô vào trong lòng, cúi đầu nhìn cô, trong mắt ấp ủ cảm xúc khó hiểu.
Không hiểu sao Diệc Thanh Thanh lại luống cuống, lắp bắp hỏi: “Còn gì nữa?”
“Nếu em đã quên, vậy để anh làm đi.” Một tay của Vân Cô Viễn ôm lấy cô, một tay đỡ sau gáy cô.
Diệc Thanh Thanh ngơ ngác nhìn gương mặt tuấn tú của đồng chí Vân càng lúc càng phóng to trước mặt cô, cô không có chỗ để trốn, cũng không nghĩ tới chuyện chạy trốn.
Đầu óc trống rỗng, tất cả đều là tiếng tim đập thình thịch!
Trên môi phủ lên đôi môi mềm mại lạnh lẽo.
Lần này xúc cảm rõ ràng hơn nụ hôn chuồn chuồn lướt nước hôm qua nhiều, đôi mắt của Diệc Thanh Thanh mở to, không dám cử động một chút.
Nhưng mà cách quá gần, bỗng nhiên cô phát hiện lông mi của A Viễn thật dài, giống y như cây quạt nhỏ.
Vân Cô Viễn cảm nhận được tầm mắt của cô, sao lúc này còn làm việc riêng?
Anh vươn tay che khuất đôi mắt không an phận của cô: “Nhắm mắt!”
“!!!” Diệc Thanh Thanh lập tức nhắm chặt mắt.
Lúc này thì hay rồi, cảm quan toàn thân đều ở trên miệng.
Cô cảm thấy miệng mình như miếng kẹo mạch nha, bị A Viễn liếm mút, động tác nhẹ nhàng tới cực hạn, giống như sợ hôn cô tan ra.
Trong xoang mũi tràn ngập hơi thở thuộc về anh.
Đầu óc của Diệc Thanh Thanh trống rỗng, không biết qua bao lâu trên môi không còn.
“Được rồi, về phòng an tâm ngủ đi!” Vân Cô Viễn tốn rất nhiều sức lực mới buông lỏng cô ra.
Cô gái trong lòng hai má ửng đỏ, trong đôi mắt tròn tròn giống như có ngôi sao, môi tươi mới ướt át.
Cô không biết mình mê người cỡ nào, lại tiếp tục anh sẽ luyến tiếc thả cô đi.
Diệc Thanh Thanh gật đầu, xoay người trở về phòng, đóng cửa, ngồi trên giường đôi mắt mở to không có tiêu cự.
Vân Cô Viễn nhìn dáng vẻ của cô, sờ môi, bỗng nhiên có chút không chắc chắn, không phải là anh quá đường đột dọa cô sợ đấy chứ?
Dựa theo mấy lời nói thầm của cô mà anh nghe được, cô rất thích mới đúng?
Không được, trở về cần phải lật sách!
Anh trở về phòng ngủ của mình, lấy một quyển sách “sổ tay hướng dẫn yêu đương” văn hay tranh đẹp trong không gian ra.
Cuốn sách này cũng rất thần kỳ, là một quyển sách sổ tay hướng dẫn yêu đương đặt làm riêng, nghe nói mỗi người mua nó mở ra sẽ có nội dung khác nhau.
Là hôm qua anh không ngủ được đi ra ngoài tăng ca, một đồng nghiệp âm sai đề cử cho anh.
Lúc ấy anh đến Âm Dương Các mua, tăng ca xong trở về đọc cả đêm.
Cuốn sách này càng tỉ mỉ hơn anh nghe đám âm hồn giảng.
Hóa ra khi yêu có thể làm nhiều chuyện thú vị như thế, hóa ra nắm tay, ôm, hôn cũng có nhiều kỹ xảo và cánh cửa như vậy.
Hóa ra anh càng phải chủ động một chút, có một số việc vẫn nên do con trai chủ động!
Vân Cô Viễn rất chấn động, cũng chịu dẫn dắt thật sâu!
Trong căn phòng ngủ tối tăm, đôi mắt của Diệc Thanh Thanh mở to, không có tiêu cự, ngồi ở chỗ đó y như người gỗ.
Cô không bị dọa sợ, cô bị say!
Được đồng chí Vân đep trai nhất vũ trụ hoàn toàn lớn lên trên điểm thẩm mỹ của cô ôm vào trong lòng dịu dàng hôn môi, sao cô có thể không choáng váng, sao có thể không say?
Cô chính là người thích trai đẹp mà!
Thích trai đẹp đến hoa si cũng chỉ có mình đồng chí Vân mới làm được.
Diệc Thanh Thanh ngồi khoảng chừng hơn mười phút, mới tìm được đầu óc của mình.
Sau đó hét lên không phát ra âm thanh.
A a a!
Cứu mạng!
Sao đồng chí Vân đột nhiên biết như vậy?
Ô ô ô, cô bị hôn!
Cô bị hôn!
Thật dịu dàng!
Trái tim của Diệc Thanh Thanh đều đã bị câu đi!
Cô rất thích nụ hôn dịu dàng khắc chế này, giống như được coi thành trân bảo!
Tối nay cô không có hứng thú vẽ tranh, giống y như một con cá mặn bị nấu chí, cả người bốc lên hơi nóng, nằm trên giường ngây ngốc, hồi tưởng lại, bất tri bất giác ngủ mất.
Trước khi ngủ cô còn suy nghĩ, lại không học tập một đêm, quả nhiên yêu đương sẽ ảnh hưởng tới học tập!
Ngày mai nhất định không thể không có tiền đồ như vậy!
Một đêm không mơ, khi ánh mặt trời hơi sáng lên cô đúng hạn tỉnh lại.