Diệc Thanh Thanh suy nghĩ A Viễn nhà cô nên cần thận heo mới đúng, thận heo, thứ này cô thực sự không có.
Ngày hôm sau đến cửa hàng, cô tìm cơ hội kéo Lý Mộng Tuyết ra khỏi phòng làm việc:
“Mộng Tuyết, cô có thể kiếm được thận heo không?”
“Cô cần thứ này làm gì?” Lý Mộng Tuyết cảm thấy tò mò hỏi.
“Hầm canh cho đồng chí Vân.” Diệc Thanh Thanh nói.
“???” Lý Mộng Tuyết ngạc nhiên nhìn cô: “Cô nói cái gì? Hầm canh? Thận heo? A Viễn nhà cô thận hư ư?”
Đồng chí Vân đang dẫm máy may lỗ tai nhúc nhích, bỗng nhiên dừng lại.
“Sao có chuyện đó được? Thận heo dùng để giảm hỏa trong thận, tôi cảm thấy đồng chí Vân nhà tôi cần giảm nhiệt!” Diệc Thanh Thanh cạn lời nói.
“Vậy sao? Thận heo không phải bổ thận à?” Tuy Lý Mộng Tuyết có chút hoài nghi, nhưng vẫn đồng ý: “Yên tâm đi, ngày mai kiếm cho cô.”
“Cảm ơn!” Diệc Thanh Thanh chắp tay trước ngực.
Giữa trưa khi ngủ trưa, Diệc Thanh Thanh vẫn cảm thấy không ổn, lại tiến vào hình thức dạy học kỹ năng dò hỏi ngự trù một lần.
“Thận heo không có chức năng bổ thận sao?”
“Có!”
“Vậy sao hôm qua không bảo tôi dùng nó hạ hỏa?”
“Hỏa trong thận là thận âm không đủ, âm hư hỏa vượng, cần bổ âm, một loại là thận dương không đủ dẫn tới nóng mùa đông, cần dưỡng thương. Cho nên hạ hỏa thận, tốt nhất là dưỡng âm bổ thận trước, thận heo bổ thận, thích hợp cho người thận hư nhất!”
Diệc Thanh Thanh: “…”
Ngủ trưa mới tỉnh ngủ, Diệc Thanh Thanh lập tức tiến đến bên cạnh Lý Mộng Tuyết, nhỏ giọng nói:
“Không cần thận heo nữa.”
“Hả?” Lý Mộng Tuyết mới tỉnh ngủ còn có chút mơ mơ màng màng.
“Tôi nói, tôi không cần thận heo nữa!” Diệc Thanh Thanh nói to hơn một chút.
“Ồ, tôi đã biết.” Lý Mộng Tuyết nghĩ tới.
“Cái gì? Thận heo gì cơ?” Vương Linh Linh tò mò hỏi.
“Thanh Thanh muốn mua cho đồng chí Vân ăn.” Lý Mộng Tuyết nói.
“Thận heo không phải là bổ thận sao?” Tiền Lai Lai hỏi.
Vẻ mặt Vương Linh Linh khiếp sợ: “Nghiêm trọng như thế ư?”
Lý Mộng Tuyết: “Ha ha ha!”
Thận heo bổ thận là chuyện cả nước đều biết ư?
“Không liên quan tới chuyện thận! Tôi nhớ ra rồi, bí đao và hoa cúc tiêu hỏa càng tốt, không cần thận heo!”
Diệc Thanh Thanh hỏi thăm giữa trưa, còn ấp úng hỏi đầu bếp Dịch, mới biết được loại tình huống của đồng chí Vân không nên đi hỏa thận, mà nên đi hỏa tim.
Hạt sen, hoa cúc, bí đao có công hiệu tiêu hỏa tim.
Cô không có hạt sen, nhưng cô có hoa cúc và bí đao, lúc trước có làm trà hoa cúc, bí đao làm nguyên liệu nấu ăn cũng có trữ hàng.
“Ha ha ha ha! Cô vội vàng giải thích như vậy làm gì? Ha ha ha ha!” Lý Mộng Tuyết, Tiền Lai Lai, Vương Linh Linh cười đến eo không thẳng nổi.
Diệc Thanh Thanh thở dài một hơi, Lai Lai và Linh Linh đều bị Mộng Tuyết dạy hư!
…
Buổi tối về hẻm La Cổ xong, Vân Cô Viễn hỏi cô tối nay muốn ăn gì.
Diệc Thanh Thanh không hề nghĩ ngợi, lập tức nói: “Bí đao!”
Vân Cô Viễn nhìn cô rất lâu, không nói gì.
“Hôm nay em làm đầu bếp chính, chúng ta ăn tiệc bí đao!” Diệc Thanh Thanh cầm một quả bí đao to từ trong đống nguyên liệu nấu ăn.
Canh bí đao xương sườn, thịt kho tàu bí đao, thịt băm xào bí đao, bí đao hầm miến!
Vân Cô Viễn nhìn nguyên liệu nấu ăn cô lấy ra hỏi: “Nấu nhiều như vậy sao?”
“Không có gì, mùa này ăn bí đao rất thích hợp, hôm nay không ăn hết thì mai ăn, ngày mai không ăn hết thì ngày kia ăn, rất nhanh sẽ ăn hết. Tay nghề của em anh cứ yên tâm, làm ra tuyệt đối ăn ngon.” Diệc Thanh Thanh vỗ ngực đảm bảo.
Cô tính toán sau này mỗi ngày trên bàn đều không thể thiếu bí đao, hôm nay nấu nhiều một chút, lần sau có thể trực tiếp lấy ra ăn.
“…” Vân Cô Viễn xắn tay áo, cầm lấy dao phay: “Để anh thái bí đao giúp em!”
“Được!” Diệc Thanh Thanh gật đầu.
Hai bọn họ nhanh chóng bận việc, Vân Cô Viễn thái bí đao vô cùng nghiêm túc.
Diệc Thanh Thanh thường xuyên quay đầu nhìn anh, không biết vì sao luôn cảm thấy hôm nay khi đồng chí Vân thái rau, đặc biệt quả quyết lưu loát, khiến người ta kinh hồn táng đảm.
Hai người hợp tác, đồ ăn nhanh chóng làm xong.
Diệc Thanh Thanh gắp một miếng thịt kho tàu bí đao cho đồng chí Vân: “Thịt kho tàu bí đao này ăn ngon hơn thịt kho tàu, anh thử xem?”