Nhưng mà lúc trước cô hỏi thăm thanh danh của mình ở địa phủ quá lâu, ở trong giấc mơ chưa kịp đào gạch trong giếng, nhìn xem có thể cất giấu bảo bối gì, thậm chí còn chưa kịp hỏi.
Lúc này đổi thành Diệc Thanh Thanh rối rắm.
Không có lòng tò mò đối với bí mật và không có lòng tò mò đối với bảo bối giấu trong sân nhà mình hoàn toàn là hai việc khác nhau, cô cũng không nhịn được tò mò, rất muốn đi tìm A Viễn hỏi một câu.
Nhưng mà nhìn đồng hồ một lát, mới hơn bốn giờ, hiện giờ còn quá sớm, không tiện quấy rầy A Viễn nghỉ ngơi, chỉ có thể tạm thời cưỡng ép mình tĩnh tâm học tiết học buổi sáng.
Học tiết buổi sáng xong, trời hơi sáng Diệc Thanh Thanh vội vàng rời giường, dùng tốc độ nhanh nhất rửa mặt, chạy ra cửa.
Vân Cô Viễn cũng đúng giờ ra cửa, nhìn dáng vẻ vội vã của cô, còn chưa kịp hỏi cô làm sao vậy, thì nghe Diệc Thanh Thanh nói chuyện.
“Báo mộng?” Thực ra Vân Cô Viễn cũng không bất ngờ, thực ra anh vốn tưởng rằng từ mấy ngày trước, tết Trung Nguyên đều đã qua ba ngày sớm nên báo mộng, mấy ngày hôm trước không có động tĩnh anh còn cảm thấy kỳ lạ!
Diệc Thanh Thanh gật đầu như gà con mổ thóc: “Đúng vậy! Bọn họ nói cho em, trong giếng ở đường Học Phủ có bảo bối!”
“Giếng ư?” Vân Cô Viễn hồi tưởng một lát: “Lúc trước khi anh đi xuống bắt bọn họ, hình như không thấy mật thất gì đó…”
“Bên trong vách tường giếng bên phía nam đáy giếng có một mật thất, người xây đã chết, mặt ngoài không nhìn ra được gì, cần đào ra mới tìm được! Đáng tiếc hôm qua chỉ lo hỏi bọn họ thanh danh xếp giấy của em ở địa phủ.” Diệc Thanh Thanh đột nhiên nghĩ tới chuyện vui vẻ: “Đúng rồi, A Viễn, mấy quỷ hồn đó nói em làm nguyên bảo chất lượng tốt, ở địa phủ được nhiều quỷ thích, bọn họ đều gọi em là Diệc đại sư, ha ha!”
“Giỏi quá!” Vân Cô Viễn sờ đầu cô đầy sủng nịch.
“Ha ha…” Diệc Thanh Thanh cười đắc ý, nghĩ tới giếng kia, lại thở dài: “Giếng kia quá nhiều nước, muốn biết trong mật thất chứa thứ gì e rằng không dễ dàng.”
Cô cũng không phải chờ mong đào được vàng bạc châu báu phát tài, chỉ tò mò giếng này ai làm mật thất, lại dùng để giấu thứ gì.
Nhưng mà cũng hơi sợ hãi cô cực khổ mở ra, bên trong có thi thể linh tinh gì đó thì quá đáng sợ.
Nhỡ đâu trong đó là mộ thì sao?
Tuy nơi đó thời cổ cũng là dưới chân hoàng thành, khả năng có mộ tương đối thấp, nhưng nhỡ đâu thì sao?
“Chuyện đơn giản, tối nay anh ly hồn xuống xem là biết.” Vân Cô Viễn nói.
“Đúng thế! Anh còn có thể ly hồn!” Diệc Thanh Thanh vỗ tay: “Chuyện này giao cho anh! Nếu không phải thứ đặc biệt, chúng ta đừng uổng phí sức lực đào.”
Diệc Thanh Thanh nói.
Buổi tối hôm nay, làm xong việc ở cửa hàng xong, đám Diệc Thanh Thanh không về hẻm La Cổ, mà lái xe đến đường Học Phủ, chuẩn bị tối nay ở đó một đêm, tiện cho Vân Cô Viễn điều tra đồ dưới giếng.
Nơi đó bọn họ có đủ đồ dùng sinh hoạt, ở cũng tiện.
Vì tiết kiệm thời gian, cơm tối cũng không làm luôn, ăn đồ ăn sẵn đã nấu trong không gian tùy thân.
Ăn cơm xong, trời mới bắt đầu tối lại.
Diệc Thanh Thanh dọn hai cái ghế nằm tới, đặt song song trong sân: “Bắt đầu đi, em ở bên cạnh nhìn cơ thể anh.”
Vân Cô Viễn gật đầu, nằm trên ghế nằm nhắm hai mắt lại.
Diệc Thanh Thanh nhìn thoáng qua giếng nước không có động tĩnh, lại nhìn thoáng qua đồng chí Vân nằm trên ghế nằm, cũng nằm lên ghế nằm.
Nằm xuống ba giây cô lại trở mình, nhìn đồng chí Vân giống như đang ngủ say.
Uống minh mục hoàn, thị lực của Diệc Thanh Thanh hơn xa trước đây, ghế nằm cũng dán sát vào nhau, khoảng cách với anh rất gần, nhìn thấy rất rõ ràng.
Lông mi dài rậm rạp, từng sợi rõ ràng, cái mũi cao thẳng, cằm dưới góc cạnh, môi mỏng mềm, xương quai xanh gợi cảm…
Có lẽ cơ thể ly hồn không có cảm giác?
Diệc Thanh Thanh chớp mắt, vươn một ngón tay không an phận ra.
Oa!
Lông mày của A Viễn cứng quá!
Còn không có lông mày mọc linh tinh!
Lông mi cũng thật dài!
Sờ một lát!