Bóp mũi, nếu cô bóp mũi thời gian dài, A Viễn có hít thở không thông hay không?
Chạm một anh một cái, mềm mại, lại không nhịn được chọc một cái, chính là anh hôn môi em sưng lên, xem em báo thù hay không, hừ!
Môi này, cổ này, chậc chậc!
Ha ha, yết hầu này, xoa bóp, lại chọc một lát, cảm thấy chơi rất vui!
Xương quai xanh khụ khụ…
Phi lễ chớ coi, phi lễ chớ nghe.
Sờ được một lát, sờ nữa là anh trở về!
Diệc Thanh Thanh nhanh chóng rút tay về.
Mới rút tay về, thì thấy lông mi của anh rung động một lát, mở mắt.
Diệc Thanh Thanh âm thầm cảm thấy may mắn, mình kịp thời rút tay về, suýt nữa bị bắt tại trận!
Vân Cô Viễn tràn ngập hứng thú thưởng thức biểu cảm phong phú của cô, cô có biết biểu cảm của cô đã bán đứng cô sạch sẽ hay không?
Hơn nữa cho dù anh ly hồn, vẫn có thể cảm nhận được tình hình trên cơ thể, chẳng qua không thể khống chế mà thôi.
Diệc Thanh Thanh bị anh nhìn hơi chột dạ, chuyển đề tài: “Thế nào? Thực sự có mật thất ư?”
Vân Cô Viễn gật đầu:
“Có, bên trong giấu mấy rương sách cổ, bảo tồn thực sự không tốt, anh đều cho hết vào âm thổ quỷ quan, bây giờ muốn xem không?”
“Sách cổ ư?” Diệc Thanh Thanh vô cùng kinh ngạc, cô vốn tưởng rằng là vàng bạc châu báu, không nghĩ tới là sách cổ!
Nhưng mà nghĩ một lát, trái lại sách cổ càng tốt.
Hiện giờ cô đã biết, vàng bạc châu báu hiện giờ, chỉ cần có chút lai lịch đều không tiện bán đi.
Cô cũng không thiếu số tiền đó, giống như lúc trước đánh dấu thỏi vàng, châu báu, còn có văn vật Cố Cung.
Lúc trước khi đánh dấu, còn vì giá trị của chúng nó mà vui sướng cao hứng, nhưng dần dần cũng phai nhạt đi.
Tiền đủ dùng là được, hiện giờ cô đạt được mức sinh hoạt hơn xa mong muốn, nhẹ nhàng kiếm được tiền cô còn có thể vui sướng, có phiền phức cô không để bụng.
Cho nên tối hôm qua nằm mơ giấc mơ kia xong, cô chỉ tò mò, cũng không có ý nghĩ kiếm được khoản lớn gì.
Trái lại là sách cổ, giá trị văn hóa không thể đo lường, trái lại là kinh ngạc vui mừng đối với cô:
“Em muốn xem!”
Vân Cô Viễn đứng dậy đi tới đất trống trong sân, vươn tay vung lên, ba rương gỗ to xuất hiện trên mặt đất.
Rương gỗ ướt đẫm, cộng thêm đã có dấu vết mục nát rõ ràng, trong lòng Diệc Thanh Thanh trầm xuống:
“Nước vào sao?”
“Có lẽ mật thất kia là xây trước khi làm giếng, còn xa xăm hơn giếng kia, sau khi làm giếng nước vào, chỉ sợ đống sách này không thể đọc.” Vân Cô Viễn nói.
Diệc Thanh Thanh cảm thấy đáng tiếc, bỗng nhiên nghĩ tới gì đó: “Em đã biết!”
Cô mở ba lô của hệ thống, móc một lá bùa ra: “Ha ha, bùa phục chế! Nói không chừng có tác dụng!”
Lá bùa này nói là dán lên có thể phục chế một quyển sách hoàn toàn mới, nhưng không có nói là cuốn sách đó nhất định phải hoàn hảo.
Cho dù một hai phải là hoàn chỉnh mới được, cái rương này còn chưa mục nát, sách bên trong cho dù nát, cũng đều ở bên trong rương, ở ý nghĩa nào đó vẫn là hoàn chỉnh!
Vân Cô Viễn nhìn lá bùa trong tay cô, cũng cười: “Xem ra kho báu này thực sự có duyên với em.”
Đổi thành người khác cho dù tìm được mật thất kia, cũng chỉ có thể thu hoạch được mấy rương sách mục nát không đọc được mà thôi.
“Đương nhiên!” Diệc Thanh Thanh ngửa cằm, cẩn thận mở một rương ra.
Rương này ngâm nước đã lâu, sách bên trong chỉ có thể thấy mơ hồ hình dáng, đen tuyền, nhăn nhúm, chữ viết hoàn toàn không thấy rõ, lật đều không lật được.
Diệc Thanh Thanh cầm bùa phục chế, dán lên phía trên, một quyển sách hoàn toàn mới xuất hiện trong tay cô.
“Thực sự có thể!” Cô rất kinh ngạc vui mừng, vừa thấy tên: “Thanh Nang Kinh! Vậy mà là Thanh Nang Kinh!”
Đây là cuốn sách thất truyền của Hoa Đà!
Ngay cả thầy của cô cũng chưa từng đọc!
Diệc Thanh Thanh vui sướng muốn chết!
Cô ôm chờ mong lớn hơn nữa đối với đống sách này, tiếp tục phục chế!
“Tố Nữ mạch quyết!”
“Hoàng Đế nội kinh!”
“Căn nguyên của bệnh!”
“Thảo luận về lý thuyết y học!”
…
Diệc Thanh Thanh cảm thấy hồn đều sắp phiêu phiêu!
Vậy mà cả rương này đều là sách y cổ, thậm chí còn có những sách cô chưa từng thấy.
Phải biết rằng trong hình thức dạy học kỹ năng, y quán của thầy Dịch có tất cả sách y ông ấy cất chứa và từng đọc, nhưng hiện giờ đống sách phục hồi không có một quyển từng xuất hiện trên kệ sách của ông ấy, nhưng mà rất nhiều sách cô từng nghe thấy tên.
Đều là nghe được từ miệng thầy Dịch, rất nhiều đều là tác phẩm của đại lão trung y cổ đại lưu danh muôn đời.