“Chúng ta có cần tuyên truyền không?” Tạ Thế Diễn cũng có chút ý tưởng.
Lý Mộng Tuyết được nhắc nhở:
“Tuyên truyền! Cần phải tuyên truyền! Vừa vặn chúng ta thi xong rảnh mấy ngày, vẽ thiết kế và viết tờ đơn tuyên truyền đi!”
“Tôi xin viết đơn tuyên truyền đi!” Tạ Thế Diễn chủ động đề nghị.
“Được!” Lý Mộng Tuyết gật đầu, tốt xấu gì anh ta cũng học khoa truyền bá thông tin, thực sự không được bọn họ còn có thể sửa.
“Vậy có phải chị có thể bắt đầu tiếp xúc với mấy người thợ may coi trọng lúc trước hay không?” Tiền Đa Đa hỏi.
“Đúng rồi! Hiện giờ chính sách tự do, chúng ta chuẩn bị cũng không cần phải che giấu.” Lý Mộng Tuyết nói.
“Vậy tôi hạch toán phí tổn, tiện cho chúng ta đến lúc đó định giá.” Tiền Lai Lai nghĩ một lát nói.
“Vậy tôi liên lạc với bên Hải Thị, đặt một đống vải dệt, chúng ta có thể có vải cho thợ may làm hàng để tiếp tục, lại thêm nguyên liệu làm quần áo mùa xuân, có thể chuẩn bị hàng mùa xuân trước.” Vương Linh Linh cũng nói.
“Được được được! Đều được hết!” Lý Mộng Tuyết cảm nhận được sâu sắc vui vẻ, nhìn xem tính chủ động của mọi người đều rất cao, không cần cô ấy phải nhọc lòng, đều đã nghĩ xong mình làm chuyện gì.
Mọi người đều động não đưa ra nhiệm vụ của mình, nói ra những đề xuất và thảo luận nhiệt tình, lập tức khiến người nào đó trông có vẻ nổi bật.
“Thanh Thanh, cô có ý kiến gì không?” Lý Mộng Tuyết không nhịn được hỏi.
Diệc Thanh Thanh lắc đầu: “Các cô đều nói rất đúng, đều rất tốt, tôi không có ý kiến gì, đều ủng hộ mọi người, mọi người cố lên!”
Lý Mộng Tuyết: “…”
Lúc này có chút hối hận vì nhận người.
Nhưng người ta ngay từ đầu đã nói mình là kim chủ muốn phủi tay làm chưởng quầy, có thể có biện pháp nào?
“Ha ha.” Diệc Thanh Thanh nhìn biểu cảm u oán của bọn họ, không nhịn được cười to: “Các cô phụ trách kiếm tiền, tôi phụ trách vỗ tay cho các cô, sau đó chia hoa hồng phất nhanh, hoàn mỹ!”
Cô đúng là quá thông minh mà!
Kim chủ thì thế nào, không nhịn nổi!
“Ha ha ha ha, bình tĩnh! Tôi sai rồi, ha ha!” Diệc Thanh Thanh thấy tình thế không ổn, một giây sau lập tức nhát gan.
Ríu rít thảo luận đến nửa đêm, tối đó bọn họ đều ở trong tiệm.
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Diệc Thanh Thanh đã mở mắt, kéo chăn của mỗi người:
“Mau rời giường! Còn phải ngồi xe bus nữa!”
Nửa tiếng sau, Diệc Thanh Thanh kéo ba người còn buồn ngủ ra khỏi phòng ngủ.
Có lẽ đây chính là trả giá cho việc tối qua quá hưng phấn!
Sau đó ném Tiền Lai Lai cho Trần Chí Hòa, giao Vương Linh Linh cho Tạ Thế Diễn, đồng chí Cao không ở đây, chỉ có cô kéo Lý Mộng Tuyết.
Một tay cô kéo Lý Mộng Tuyết, một tay nắm tay Vân Cô Viễn.
Đám người đến trạm xe bus đợi xe bus tới.
Trăm triệu không thể lỡ chuyến, nếu không sẽ trốn học tiết đầu tiên buổi sáng.
Cho dù trong đầu luôn nghĩ tới chuyện mở cửa hàng, nhưng mấy bọn họ đều là sinh viên xứng chức, còn là sinh viên sắp thi cuối kỳ.
Việc học nặng nề đè xuống, cũng không còn tâm tư suy nghĩ chuyện khác.
Hai tuần sau, tinh thần căng thẳng, mãi đến khi thi cuối kỳ xong, sau khi ra khỏi trường mới hoàn toàn thả lỏng.
Vừa thi xong, bọn họ lập tức dọn vào trong tiệm ở.
Chỉ có Diệc Thanh Thanh học hai chuyên ngành, sau khi thi chuyên ngành của mình xong thì còn phải đến văn phòng của các thầy cô, dưới vây xem của các thầy cô thi chuyên ngành khác, thi xong muộn hơn những người khác một ngày.
Lúc này đã là ngày 11 tháng 1, năm ngày sau chính thức khai trương cửa hàng.
Cô và Vân Cô Viễn đi tới, thì phát hiện trong tiệm đã thay đổi rất nhiều.
Tầng một lúc trước chỉ có giá áo lúc này đã treo đầy quần áo, rèm vải của phòng thử đồ cũng được treo lên, gương to cũng đặt đúng chỗ.
Ngay cả mác nhãn giá quần áo cũng treo lên, trên quầy còn có thùng giấy to.
Đám Lý Mộng Tuyết đều ở bên quầy viết gì đó, nhìn thấy cô tới thì bảo cô nhanh đến giúp đỡ:
“Nhanh tới viết giúp viết phiếu rút thăm trúng thưởng đi.”
“Phiếu rút thăm trúng thưởng ư?” Diệc Thanh Thanh tò mò hỏi.
“Chúng ta khai trương luôn phải làm chút chuyện hấp dẫn ánh mắt mọi người chứ, trực tiếp giảm giá không bằng rút thăm trúng thưởng thay cho giảm giá, mị lực của rút thăm không ai có thể ngăn cản nổi!”