Trong đó Lý Mộng Tuyết được thảo luận nhiều nhất, bởi vì cô ấy không chỉ không nhọc lòng kiếm công điểm, còn luôn có dáng vẻ không dựa vào công điểm chia lương thực lấp đầy bụng, thoạt nhìn tràn ngập khí phách.
Diệc Thanh Thanh thì cố gắng làm việc, tạm thời xếp thứ hai.
Có người đứng phía trước, cô xếp thứ hai không cần phải lo lắng.
Giống như thi đấu mọi người chỉ nhớ tên người đứng hạng nhất, hạng hai như Diệc Thanh Thanh không có mấy người chú ý, thực sự khiến Diệc Thanh Thanh thở phào nhẹ nhõm.
Lần này hành động không khiêm tốn lúc trước của cô cuối cùng không bị người ta nắm mãi không bỏ nữa.
Cả người Diệc Thanh Thanh cảm thấy nhẹ nhàng tự tại hơn.
Nữ phụ phông nền không cần hấp dẫn thù hận khắp nơi như nữ chính, cô vẫn nên khiêm tốn xem diễn thì hơn.
Trở về phòng, Diệc Thanh Thanh ngồi trên giường đất xem nội dung tiểu thuyết, muốn nhìn xem hôm nay nữ chính Lý Mộng Tuyết đã xảy ra chuyện gì, khiến cô ấy và nam phụ Trịnh Hiểu Long đột nhiên thân mật hơn.
Lúc trước đều là Trịnh Hiểu Long xum xoe với nữ chính, tuy Lý Mộng Tuyết nhìn ra được dụng ý của anh ta, nhưng chỉ làm bộ không biết, không đáp lại anh ta.
Đột nhiên hôm nay đối mặt với anh ta thì vẻ mặt ôn hòa hơn, Diệc Thanh Thanh thấy hai bọn họ nói cười mấy lần, nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.
Cô vừa xem quả nhiên là như vậy.
Hôm nay nữ chính vẫn cải trang giả dạng, đến chợ đen bán đồ kiếm ít tiền, cô ấy không bị người ta nhận ra, nhưng đồ lại bị nhận ra.
Lưu manh ở chợ đen phái người theo dõi cô ấy lần trước lại theo dõi cô ấy, còn rất thông minh phái thêm mấy người.
Nữ chính bán đồ xong phát hiện có người theo dõi thì bắt đầu điên cuồng chạy trốn, muốn tìm chỗ không người tiến vào không gian siêu thị.
Nhưng đối phương bao vây chặn đường, cô ấy vẫn luôn không tìm được cơ hội.
Xung quanh người đi vào mà nói, bí mật không gian siêu thị sẽ bị phát hiện, hơn nữa cô ấy càng gặp nguy hiểm hơn.
Mà Trịnh Hiểu Long cũng ở chợ đen tìm kiếm cơ hội kiếm tiền, vậy mà dựa vào nốt ruồi trên tai nữ chính nhận ra cô ấy.
Trần Chí Hòa giúp đỡ dụ người đi, Trịnh Hiểu Long tiến lên giải cứu nữ chính.
“Tôi trang điểm thành dáng vẻ như quỷ như vậy, sao anh có thể nhận ra được tôi?”
“Anh nhớ rõ chiều cao của em, nhớ rõ cơ thể em, nhớ rõ tay em, còn có nốt ruồi đáng yêu trên vành tai em nữa. Dáng vẻ của em đã sớm khắc sâu vào trong tim anh, Mộng Tuyết, em hiểu ý của anh đúng không?”
“Ừm.”
Đây là cuộc nói chuyện của bọn họ khi đó.
Cảm thấy hướng đi không nói là không có chút liên quan nào tới cuốn tiểu thuyết ban đầu, quả thực giống y như đúc.
Nữ chính sinh tình với nam phụ, đúng là vì anh ta dụng tâm với cô ấy, ở trong tình huống như vậy cũng có thể nhận ra cô ấy, còn rất có quyết đoán giúp đỡ cô ấy giải quyết vấn đề.
Hảo cảm đối với anh ta lập tức tăng cao.
Ngoài ra, lần này nữ chính đến trạm phế phẩm xác thật mua mấy vại gốm.
Trong sách có viết:
“Lý Mộng Tuyết thấy mấy vại gốm này có chút lâu năm, nói không chừng là đồ cổ nên cầm lên nhìn kỹ, vừa ước lượng thì phát hiện có khác biệt. Cô ấy không trực tiếp xem xét ở đây, mà vẻ mặt không đổi mua thêm mấy cái bình nữa.”
Lúc này trong sách còn chưa hiện đoạn nội dung kế tiếp chỉ viết nữ chính về phòng xong thì gấp không đợi nổi nghiên cứu cái bình kia.
Một lúc lâu sau mới phát hiện, không gian bên trong bình kia thoạt nhìn nhỏ hơn bên ngoài một chút, cô ấy cầm bình đo đạc một lát, quả nhiên bên trong ngắn hơn nhiều.
Cô ấy lập tức mở đáy vại gốm dùng đất đỏ bịt kín ra.
Bên trong là 5 thỏi vàng nhỏ.
“Thỏi vàng!” Diệc Thanh Thanh thổn thức nói.
Quả nhiên là vận may của nữ chính lợi hại, chẳng qua có đôi khi cô ấy cũng rất thảm, tuy mỗi lần cười đến cuối cùng đều là cô ấy, luôn có thể biến nguy thành an, nhưng cuối cùng gặp chuyện mạo hiểm cũng rất khảo nghiệm người ta.
Bởi vì nữ chính phát hiện thỏi vàng xong, xuất hiện nội dung miêu tả ngoài nữ chính.
Người giấu thỏi vàng ở trạm phế phẩm đi tìm vại gốm kia, kết quả không tìm được, hỏi ông bác mới biết chiều nay có thanh niên trí thức nữ mua rất nhiều vại gốm.
…
Xem xong bát quái, Diệc Thanh Thanh cảm thấy mỹ mãn lại đến sân sau tuần tra một lát.
Ngày hôm qua đã nói rất rõ, hôm nay cô phải đến huyện thành, chú Hữu Căn trực tiếp đến phía sau xây tường là được, lúc này đã hoàn thành, cửa sân cũng làm xong.
Tường đất cao gần hai mét, phía trên tường còn có cỏ tranh.
Tuy phòng ngự không chắc chắn nhưng cũng có thể che đậy tầm mắt, có cảm giác tư mật.