Khi đi ngang qua phố Kim Mã, quả nhiên là Diệc Thanh Thanh chỉ cho bọn họ xem.
Cha Diệc, mẹ Diệc còn có Tô Thải và Diệc Chí Cương đều tò mò nhìn, mãi đến khi không thấy mới quay đầu đi.
“Cửa hàng quần áo bát thất ngũ nhất ư? Sao lại đặt tên kỳ lạ như thế?” Diệc Chí Cương tò mò hỏi.
“Đâu có kỳ lạ, tên này có ý nghĩa trọng đại, là em gái anh đặt đấy, bầu phiếu quyết định ra.” Diệc Thanh Thanh vội vàng giải thích hàm nghĩa của cái tên này.
“Em vừa nói như vậy, đúng là thú vị hơn nhiều.” Diệc Chí Cương nói: “Lần đầu tiên anh mới biết họ của chúng ta có thể dùng ‘1’ để thể hiện!”
“Trong tiệm nhìn thật náo nhiệt.” Tô Thải nói: “Kinh doanh thật sự không tệ!”
Diệc Thanh Thanh gật đầu: “Gần đây đang đẩy mạnh tiêu thụ trước tết, mua một chiếc có cơ hội rút thăm trúng thưởng một lần.”
“Con gái của mẹ thật giỏi, còn đang đi học đã có thể mở cửa hàng kiếm tiền.” Triệu Hương Lan càng nhìn càng tự hào: “Thanh Thanh, buổi chiều dẫn bọn mẹ đến trong tiệm xem đi! Năm nay ăn tết ở Đế Đô, mẹ và cha con bỏ tiền, mua quần áo mới cho cả nhà già trẻ chúng ta. Mẹ thấy cửa hàng của con không tệ, nhìn vô cùng náo nhiệt!”
“Vâng ạ!” Diệc Thanh Thanh vô cùng cảm động, có mẹ yêu quý thật tốt.
Người chưa bao giờ nỡ mua quần áo, quần áo một năm bốn mùa của cả nhà đều là bà ấy lấy vải dệt từ nhà máy mang về nhà làm, bỗng nhiên chi khoản lớn như thế, còn không phải là vì ủng hộ cô?
Tràn ngập đều là tình yêu đối với cô!
Cô cũng không cần khách sáo với cha mẹ mình, bọn họ nguyện ý ủng hộ mình thì ủng hộ, hiện giờ cô là người có nguồn thu nhập, cho nên cô hiếu kính cha mẹ là được.
Lại qua mấy trạm, khi tới gần hẻm La Cổ, Diệc Thanh Thanh dẫn mấy người xuống xe.
Mười phút sau, ở cửa số 45 hẻm La Cổ.
Diệc Thanh Thanh dừng lại: “Tới rồi ạ!”
Người Diệc gia nhìn cửa to màu đỏ, cùng với tường sân cao cao thì im lặng.
Không phải Tiểu Vân là cô nhi ư?
Căn nhà to như thế, vừa nhìn là biết gia đình giàu có ở.
Cha Diệc và mẹ Diệc chính là vì lo lắng Tiểu Vân không có trong nhà giúp đỡ, đến lúc đó kết hôn với Thanh Thanh, nhà nhỏ của hai bọn họ không đủ kinh tế, lúc trước mới nói con trai con gái cùng nhau dưỡng lão cho bọn họ, hai vợ chồng già bọn họ cũng sẽ giúp đỡ.
Hiện giờ xem ra, là bọn họ coi khinh Tiểu Vân.
Cha người ta không còn, mẹ mặc kệ, nhưng mà bản thân có năng lực, còn đang đi học đã có thể mua được nhà to như thế!
Nhưng mà Thanh Thanh nhà bọn họ cũng không kém, hiện giờ cũng mở cửa hàng, sau này bọn họ lại giúp đỡ một chút, không thể để con gái cưng nhà bọn họ bị người ta coi thường!
Diệc Kiến Thiết và Triệu Hương Lan liếc mắt nhìn nhau một cái, âm thầm quyết định tìm cơ hội hỏi thăm nhà này bao nhiêu tiền, bọn họ sẽ dựa vào đó chuẩn bị nhiều của hồi môn cho con gái chút!
“Cha, mẹ, hai người còn thất thần làm gì, mau vào đi ạ!” Diệc Thanh Thanh mở cửa ra, tiếp đón bọn họ đi vào.
Lúc này người Diệc gia mới theo vào.
“Mèo mèo!” Tiểu Tuệ nhìn thấy con mèo nhảy từ trên tường xuống kinh ngạc kêu lên.
“Meo…” Đại Phúc liếc mắt nhìn thú nhỏ hai chân một lát, bị bắt thân thiện kêu một tiếng.
Không có biện pháp, mấy ngày hôm trước chủ nhân nhà nó luôn dặn dò mãi người nhà mình sắp tới, còn có hai bạn nhỏ, bảo nó thân thiện một chút.
“Đây là Đại Phúc, là con mèo nhỏ con nhặt được ở Tử Cấm Thành về.” Diệc Thanh Thanh nói.
“Đại Phúc?” Triệu Hương Lan cúi đầu nhìn: “Con mèo này… Trông thật phúc hậu, nhìn thấy con mèo này, mẹ xem như tin tưởng con sống ở Đế Đô thực sự rất tốt.”
Con mèo phúc hậu như thế, hiện giờ không thấy nhiều lắm.
Rất nhiều nhà đừng nói là nuôi mèo nuôi chó, người đều ăn không ngon!
Tiểu Tuệ ngồi xổm xuống muốn sờ con mèo, Đại Phúc nhanh chóng chạy mất.
Nó đã rất lễ phép gặp mặt chào hỏi, nhưng không muốn hiến thân!
Ngoại trừ chủ nhân, người nào cũng đừng mơ sờ bộ lông trân quý của Đại Phúc đại nhân!
Đi đến trước cửa thùy hoa, nhìn ba sân nhỏ trước sau, khoảng chừng năm gian phòng, cha Diệc hỏi:
“Đây là nhà của Tiểu Vân à?”
Rất rộng, còn quá dài, không quá hợp quy tắc.
“Vâng, nơi này là sân trước, ba gian giữa là phòng dành cho gia đinh nam ở lúc trước, phòng bên cạnh cửa là phòng để xe kiệu, phòng bên trong cùng là thư phòng phía nam. Nhưng hiện giờ mấy phòng này đều để trống, còn chưa sử dụng, con và A Viễn chủ yếu ở sân sau.” Diệc Thanh Thanh vừa dẫn bọn họ đi vừa giới thiệu.
Đi qua cửa sân chính, một sân càng rộng hơn xuất hiện.