Lúc này cha Diệc mới thấy mất mặt, sân vừa rồi không đáng kể chút nào.
“Bác trai, bác gái, bên này là phòng chuẩn bị cho hai bác, hai bác xem có thích hay không, còn thiếu thứ gì không?” Vân Cô Viễn xách hành lý của bọn họ đến cửa nhà chính sương phòng phía đông, lại đi mở cửa phòng bên trái: “Anh, chị dâu, hai người ở phòng này.”
Hai ông bà và anh Diệc, chị dâu tiến vào phòng, bị đồ nội thất trong phòng làm cho ngây ngốc:
“Có phải đồ nội thất hơi khoa trương hay không?”
Người nào cũng biết đồ nội thất đẹp như vậy, nhưng mấy năm trước đồ như vậy dễ gây họa!
“Mọi người yên tâm đi, hiện giờ không giống trước đây, đồ đạc trong nhà này đều là chủ nhân ban đầu trở về thành phố xong bán cho A Viễn, người đều trở về, đống đồ này càng không thành vấn đề.” Diệc Thanh Thanh vội vàng bảo bọn họ yên tâm.
“Thanh Thanh nói rất đúng, hiện giờ không còn thanh niên trí thức, cũng không cần xuống nông thôn, có thể tự do giao dịch, sau này sẽ càng ngày càng tốt hơn! Đồ nội thất đẹp như thế, nói không chừng sau này còn tăng giá!” Tô Thải nghĩ tương đối thoáng, lá gan cũng lớn.
Đợi cha mẹ đặt hết đồ vào trong phòng, Diệc Thanh Thanh lại dẫn theo bọn họ đến mấy sương phòng phía tây.
Phòng sách, phòng làm việc, phòng điều chế thuốc và phòng thuốc cô đều dọn dẹp vào ngày hôm qua, thứ không nên xuất hiện đều cho hết vào không gian.
Nơi này chỉ còn lại mấy thứ thường thấy, dễ tìm được nguồn gốc.
“Nơi này vừa nhìn là nơi của người làm công tác văn hóa! Thật nhiều sách!” Tô Thải liếc mắt nhìn sách trên kệ, càng ngày càng kính nể em chồng và đối tượng của em chồng.
Rất nhiều sách cô ấy nhìn không hiểu gì, chỉ đoán được đại khái là sách phương diện y học.
Cả đời này cô ấy cũng không thể đọc được nhiều sách như thế: “Tiểu Tuệ, Tư Tư, hai đứa phải giống với cô các con, chăm chỉ học tập!”
Con gái vẫn nên đọc nhiều sách mới tốt, đọc càng nhiều sách, con đường càng rộng lớn.
Diệc Thanh Thanh biết hai cháu gái sắp tới, khoảng thời gian trước còn đặc biệt tới hiệu sách mua mấy cuốn truyện, lúc này được nhắc nhở vội vàng tìm ra cho hai đứa bé.
“Hai đứa nhóc này sắp vui muốn chết rồi, hai đứa thích đọc truyện tranh nhất!” Diệc Chí Cương nói.
Hai đứa nhóc này còn chưa nhận được mặt chữ, nhưng mà thích đọc truyện tranh nhất, Tô Thải cũng thường xuyên kể truyện tranh cho mấy đứa nghe.
“Mau cảm ơn cô đi!” Tô Thải nhắc nhở hai con gái.
Hai cô bé cười tươi thân thiết, giọng nói thanh thúy nói cảm ơn.
Diệc Thanh Thanh sờ đầu hai đứa bé: “Không cần cảm ơn!”
“Cô, đây là truyện tranh cô vẽ ạ?” Tiểu Tuệ hỏi.
Cô bé và Tư Tư đều ngửa đầu nhỏ, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn cô.
Diệc Thanh Thanh không hiểu gì: “Không phải, đây là cô mua ở hiệu sách.”
Diệc Chí Cương vô cùng vui vẻ:
“Ha ha, mỗi lần em gửi thư về, không phải bên trên còn vẽ tranh nhỏ sao? Hai đứa đều coi như truyện tranh đọc! Còn mỗi ngày khoe khoang với đám nhóc trong đại viện cô mình biết vẽ truyện tranh! Đứa bé ở đại viện đều hâm mộ hai đứa, nếu năm nay em về nhà, nói không chừng sẽ có một đống bạn nhỏ tới nhìn em!”
Diệc Thanh Thanh: “…”
Những bức tranh nhỏ đó chỉ dùng để chiếm vị trí mà!
Cũng may năm nay cô không trở về, nếu không xấu hổ muốn chết.
Cô nhẹ nhàng nắm sừng dê trên đầu hai đứa bé, lộ ra tươi cười ‘hiền từ’:
“Hai đứa thích đọc sách như thế, đợi sau này các cháu đi học, cô sẽ mua càng nhiều sách cho hai đứa, đảm bảo cho hai đứa đọc đủ!”
“Oa oa, cháu thích cô nhất!” Hai đứa bé vô cùng vui vẻ, không biết mấy năm sau hai đứa bé có đau lòng khóc to hay không.
Đám Diệc Thanh Thanh cười vui vẻ, cha Diệc và mẹ Diệc lại hơi im lặng.
Ba phòng ở sương phòng phía đông bọn họ ở hai gian, còn có một gian là cho khách, sương phòng phía tây là phòng làm việc, phòng sách, phòng thuốc gì đó, đều chiếm đầy, vậy hai bọn họ ở đâu?
Nếu nói thường ngày Thanh Thanh không ở đây là không thể!
Tiểu Vân học y học lâm sàng, phòng thuốc, phòng điều chế thuốc này, rõ ràng đều là chuẩn bị cho Thanh Thanh, bàn ở phòng làm việc cũng có hai cái ghế, cái cốc cũng có hai, phòng để sách cũng có rất nhiều sách cũng có chữ “dược”.
Cộng thêm nhìn tư thế quen thuộc của Thanh Thanh, căn bản không giống thỉnh thoảng mới ở đây, giống như thật sự coi nơi này là nhà.
Ngay cả con mèo nhỏ kia cũng thân thiết với cô hơn, lúc đầu chạy xa, lúc này lại đảo quanh chân cô.
Nhà ở này càng giống nhà cô hơn!