Căn nhà này rộng như vậy, cho dù ở cùng một nhà bọn họ cũng không nói gì, nhưng mà con gái thân quen như thế, nhà ở là Tiểu Vân mua, còn chưa kết hôn đâu, đã coi tài sản của người ta thành của mình, như vậy không được!
Con gái phải rụt rè một chút, duy trì khoảng cách thích hợp, không thể còn chưa kết hôn đã như kết hôn, nếu không tới tay xong, người ta chỉ biết xem nhẹ mình, không quý trọng!
Cũng may Tiểu Vân không có người nhà quản, nếu không không biết người khác sẽ nghĩ gì về con gái ngốc nhà bà ấy!
Sầu muốn chết!
Triệu Hương Lan nhìn bên kia nhà chính: “Nhà bên kia làm gì thế?”
“Gian giữa là nhà chính và nhà ăn, bên trái là phòng ngủ của con, bên phải là phòng ngủ của A Viễn, hai phòng đều có phòng rửa mặt riêng.” Diệc Thanh Thanh chỉ bên đó nói: “Từ nơi đó đến phía sau còn có sân sau, trước đây là nha hoàn ở, hiện giờ thành phòng bếp, kho hàng, còn có một vườn hoa nhỏ.”
Triệu Hương Lan nhìn thoáng qua bạn già của mình.
Cha Diệc lập tức hiểu: “Tiểu Vân, cháu dẫn bọn bác đến sân sau nhìn xem đi!”
“Vâng ạ.” Vân Cô Viễn dẫn bọn họ đi qua.
Diệc Thanh Thanh đang định đuổi kịp, bỗng nhiên cánh tay nặng hơn.
Triệu Hương Lan kéo con gái: “Mọi người đi trước đi, tôi đi vệ sinh với Thanh Thanh.”
Vân Cô Viễn dừng lại, nhìn về phía Diệc Thanh Thanh, vừa định nói gì đó, Diệc Thanh Thanh lập tức ngăn cản anh:
“Anh mau dẫn mọi người đến sân sau đi dạo đi, em và mẹ sẽ tới nhanh thôi!”
Còn nháy mắt ra hiệu với anh, bảo anh mau đi đi!
Nếu cô không đuổi anh đi, cô sợ đồng chí Vân quá thành thật lập tức nói là anh dụ hoặc mình ở chung với nhau!
“Tiểu Vân, chúng ta đi.” Cha Diệc ôm lấy bả vai của Vân Cô Viễn.
Vân Cô Viễn lưu luyến mỗi bước rời đi: “Có chuyện gì thì gọi anh!”
“Yên tâm đi!” Diệc Thanh Thanh kéo mẹ mình vào phòng ngủ của mình, sau đó dẫn bà ấy tới phòng vệ sinh: “Mẹ, đi đi ạ, bên sương phòng phía đông cũng có phòng vệ sinh, thường ngày mọi người có thể dùng nơi đó.”
Triệu Hương Lan nhìn căn phòng quá tinh xảo, giống như khuê phòng của tiểu thư khuê các lúc trước, còn có nơi này có nhiều đồ dùng cá nhân của Thanh Thanh, lập tức vẫy tay:
“Mẹ không đi vệ sinh, có chuyện muốn nói với con!”
Diệc Thanh Thanh nghĩ thầm, cuối cùng cũng tới, cô kéo mẹ ngồi xuống: “Mẹ ngồi xuống rồi nói đi!”
“Con và Tiểu Vân có làm chuyện vượt rào không?” Triệu Hương Lan hỏi thẳng vào vấn đề.
Diệc Thanh Thanh bắt đầu biểu diễn.
Cô liên tục lắc đầu, sau đó vẻ mặt ai oán nói:
“Sao có chuyện đó được ạ! Mẹ, mẹ không biết đâu, A Viễn rất bảo thủ! Anh ấy nói với cha mẹ ‘phát sinh từ tình cảm, ngừng lại trước lễ pháp’, còn thật sự làm như thế, nhưng mà làm thật sự tốt quá!”
Trong lòng Triệu Hương Lan thả lỏng, cũng may Tiểu Vân còn biết nặng nhẹ, nhưng mà đứa con gái này hơi hồ đồ:
“Làm tốt mới quý trọng con! Sao con lại có vẻ mặt oán giận như thế?”
Diệc Thanh Thanh thở dài, hình tượng của cô hôm nay là thích người đẹp tương truyền của Diệc gia:
“Mẹ, mẹ không biết đâu! Anh ấy đâu chỉ không vượt rào, quả thực y như hòa thượng, đôi tình nhân khác trong trường bọn con nắm tay, ôm nhau, còn có hôn môi, nhưng A Viễn chạm vào con một chút đều rụt ngay lại, tay cũng không dám nắm, càng khỏi phải nói ôm nhau hay hôn một cái. Con có bạn trai đẹp như thế chỉ có thể nhìn, không thể sờ, không thể ôm, cũng không thể hôn, con đều sắp buồn bực muốn chết. Sau này con thật sự không nhịn được, mới chủ động nắm tay anh ấy, anh ấy vô cùng vui sướng, lúc này mới đi cùng nhau không cần xấu hổ đến mức ngay cả tay cũng không dám nắm. Mẹ nói xem anh ấy có đầu gỗ hay không, con thật sự quá khó khăn mà!”
Rất xin lỗi, đầu gỗ, ấm ức mi rồi, A Viễn tuyệt đối không phải đầu gỗ, anh ấy là chó săn, đây đều là tình thế ép buộc!
Diệc Thanh Thanh ngầm sám hối.
“…” Triệu Hương Lan sợ ngây người, véo lỗ tai cô: “Sao mẹ lại sinh ra con gái như con? Con nhìn xem con làm gì kìa? Con giống y như tên lưu manh thèm nhỏ dãi sắc đẹp của cô gái người ta!”
“Vậy A Viễn là cô gái bị con thèm nhỏ dãi đã lâu ư?” Diệc Thanh Thanh nghiêng đầu, mẹ cô đúng là thương cô, ngay cả véo lỗ tai đều không dùng sức, không đau chút nào.
“Tiểu Vân là yêu quý con, tôn trọng con, bảo vệ con, con đang ở trong phúc mà không biết phúc! Tức chết mẹ mất!” Triệu Hương Lan dùng chút lực, thật sự chỉ dùng một chút.