Diệc Thanh Thanh bắt đầu phát sầu:
“Mộng Tuyết, cô giúp tôi hỏi đồng chí Cao xem, không có điện thoại thông tới đại đội thôn Hưởng Thủy sao? Nếu không có, giúp tôi hỏi thăm điện thoại ở công xã Đại Hưng đi.”
“Cô muốn làm gì?” Lý Mộng Tuyết hỏi.
“Tôi muốn sửa trường tiểu học trong thôn.” Diệc Thanh Thanh nói: “Dù sao tôi cầm số tiền này không có chỗ tiêu, lấy một phần giúp các hương thân đi!”
Lý Mộng Tuyết đánh giá cô từ trên xuống dưới một lần, cảm thấy mới lạ nói:
“Đây là lần đầu tiên tôi biết bạn của tôi là người tốt như vậy đấy! Có tiền cô không cần lén lút bán đồ nữa, cầm tiền đi mua một đống nhà, quãng đời còn lại đều có thể không lo lắng vì tiền, không tốt sao?”
“Tôi có tin tưởng đối với công ty của chúng ta, sau này tôi không lo lắng không đủ tiền tiêu, lo lắng chính là tiền tiêu chỗ nào. Có khả năng vì nguyên nhân đặc biệt của tôi, có chút mê tín, cảm thấy có chút sức lực vẫn muốn làm nhiều việc thiện nhiều hơn.” Diệc Thanh Thanh nói.
“Nguyên nhân đặc biệt gì?” Lý Mộng Tuyết hỏi.
“Không dối gạt mọi người, trên thực tế, tôi còn có một thân phận khác…” Diệc Thanh Thanh vô cùng nghiêm túc nói.
Những người khác đều nín thở, dựng lỗ tai lên.
Kết quả lại nghe cô nói: “Thực ra tôi còn là thợ xếp giấy.”
“Thợ xếp giấy? Thợ xếp giấy gì cơ?”
“Chính là thợ xếp giấy đốt cho người chết ấy.” Diệc Thanh Thanh nói.
Đám Lý Mộng Tuyết nghẹn họng nhìn trân trối, nhìn nhau không nói gì: “Cô nghiêm túc à?”
Diệc Thanh Thanh gật đầu:
“Nghiêm túc, ngành này của chúng tôi phía dưới đều có người, làm chuyện này làm tốt, tích cóp phúc báo, ở dương thế có thể có tài vận, làm việc thiện này cũng là vì tích cóp phúc báo.”
Lý Mộng Tuyết: “…”
Sao thế giới khoa học đột nhiên huyền học như vậy?
Không phải bạn cô ấy là thần côn đấy chứ!
Tiền Đa Đa vội vàng đi kiểm tra cửa sổ, sợ bị người khác nghe được.
Diệc Thanh Thanh nói như vậy cũng là biết hiện giờ hoàn toàn buông lỏng, những việc này không uy hiếp được cô, hơn nữa cô cũng muốn trải chăn, khiến chị em tốt sau này nhiều tiền thừa lực, cũng làm việc thiện nhiều, tích lũy công đức, sau này đến địa phủ có nhiều chỗ tốt.
Đương nhiên cô không nhiều lời chuyện này, chỉ có thể thật giả lẫn lộn nhắc nhở một chút.
Vương Linh Linh kéo tay áo Diệc Thanh Thanh, nhỏ giọng nói: “Chuyện đó, Thanh Thanh, trên thế giới này thật sự có ma sao?”
“Tôi không biết, nhưng khi thắp hương, có hương khói thật sự sẽ ngưng tụ không tiêu tan, mà có hương thì rải rác, có lẽ là có khác biệt giữa ma ăn và không có ma ăn.” Diệc Thanh Thanh nói.
Buổi tối hôm nay đám chị em Kim Hoa tụ tập ở tứ hợp viện của Diệc Thanh Thanh, nhìn cô đốt hai que nhang ở trong sân, quả thực như lời cô nói.
…
Lý Mộng Tuyết nhìn hai que nhang kia, run lẩy bẩy: “Không phải thật sự có ma ăn đấy chứ?”
Diệc Thanh Thanh lắc đầu: “Tôi không biết.”
“Chuyện đó, Thanh Thanh cô nói có đạo lý, chuyện xây trường học tính một phần của tôi nữa.” Lý Mộng Tuyết đột nhiên cảm thấy mình đều có thể xuyên qua, còn có không gian siêu thị, nói không chừng thế giới này chính là huyền học.
Tóm lại làm chút việc tốt không có hại đối với cô ấy.
Dù sao cô ấy không thiếu tiền.
Tiền Lai Lai và Vương Linh Linh thì nghĩ tới tổ tiên của mình, nếu sau khi chết thật sự có linh hồn ở đây mà nói, mấy năm nay nhà ai cũng không dám tế bái, vậy có phải bọn họ ở dưới sắp chết đói hay không.
Cho dù có phải thật sự tồn tại hay không, nhưng mà loại khả năng này khiến bọn họ không thể ngồi yên.
“Thanh Thanh, chúng tôi có thể tìm cô mua nhang nến không?”
Diệc Thanh Thanh không nghĩ tới còn có thể kéo theo mua bán, nên đồng ý.
Nhưng mà khi bọn họ cũng muốn quyên tiền, Diệc Thanh Thanh nhắc nhở bọn họ:
“Các cô đừng nóng vội làm việc thiện, đầu tiên là phải đảm bảo cho bản thân, tiền kiếm được năm nay vẫn nên mua mấy căn nhà cho mình giữ gốc đi. Nhỡ đâu công ty không được, cũng có thể có đường lui. Sau này thật sự không tiêu hết, lại làm mấy chuyện này cũng không muộn! Hơn nữa tôi cũng không thật sự chắc chắn chuyện ma quỷ này, càng nhiều cảm thấy tiền trong tay không biết tiêu ở đâu, cho nên mới muốn giúp đỡ những người cần mà thôi.”
Cô muốn nhắc nhở bọn họ, thuận tiện có lý do nhỏ với các bạn vì sau này mình sẽ làm nhiều việc thiện, không phải muốn bọn họ không màng bản thân mà đi làm từ thiện, đó là kẻ ngốc.