Lý Mộng Tuyết hỏi giúp cô điện thoại, Diệc Thanh Thanh dành thời gian gọi qua.
Điện thoại gọi đến đại đội thôn Hưởng Thủy, nghe nói là tìm đại đội trưởng, bảo cô nửa tiếng sau gọi lại, ông ấy đi gọi người.
Khi gọi lại lần nữa, điện thoại vừa kết nối, Diệc Thanh Thanh lập tức nghe thấy đại đội trưởng lớn giọng nói, âm thanh to đến mức cô không thể không để điện thoại ra xa.
“Thanh niên trí thức Tiểu Diệc à! Chú là Triệu Hữu Điền! Sau khi các cháu trở về có tốt không? Có lẽ năm nay tốt nghiệp đúng không? Nghe nói cháu và thanh niên trí thức Vân đều học y? Học y rất tốt…”
Xa cách bốn năm, đại đội trưởng nói chuyện một lát khiến Diệc Thanh Thanh lập tức tìm được cảm giác ở nông thôn lúc trước.
“Đại đội trưởng ạ, cháu là Diệc Thanh Thanh!”
“Chúng cháu trở về sống rất tốt ạ!”
“Đúng vậy đúng vậy, năm nay tốt nghiệp, cháu được phân tới viện nghiên cứu dược vật.”
“Ồ, chính là nghiên cứu thuốc, làm thuốc, thuốc ở phòng y tế, trạm y tế đều là thuốc viện nghiên cứu nghiên cứu ra đấy ạ.”
“Thanh niên trí thức Vân ư, đúng vậy, cháu và anh ấy là đối tượng, anh ấy được phân tới bệnh viện thủ đô.”
“Ai da, chú yên tâm, không cần chú nói, có thời gian chúng cháu nhất định sẽ trở về xem. Cháu nói với chú, thôn Hưởng Thủy là quê hương thứ hai của chúng cháu mà! Chúng cháu còn nhớ các hương thân lắm!”
Nói có chút trôi chảy, Diệc Thanh Thanh suýt nữa quên chuyện chính của mình.
Vẫn là đại đội trưởng nhớ tiền gọi điện thoại rất đắt, trò chuyện một lát nói muốn cúp máy.
“Đại đội trưởng, đợi một lát, cháu còn muốn hỏi trường tiểu học ở thôn chúng ta thế nào? Cháu ở thôn Hưởng Thủy được mọi người chăm sóc nhiều năm, hiện giờ có tiền đồ, muốn giúp thôn chúng ta tu sửa lại trường tiểu học, khiến càng nhiều đứa bé giống như bọn cháu học được nhiều tri thức, tương lai có đường ra càng tốt! Đúng rồi, đứa bé trong thôn có nhà không có tiền cho đi học không ạ? Cháu cũng nguyện ý giúp đỡ!” Diệc Thanh Thanh vội vàng nói.
Nói xong thì cô không nghe thấy bên kia có âm thanh: “Alo? Alo? Đại đội trưởng? Chú còn ở đó không?”
Lúc này Triệu Hữu Điền mới lấy lại tinh thần: “Cháu mới nói gì? Cháu lặp lại lần nữa?”
Ông ấy cảm thấy mình lớn tuổi, lỗ tai không được, sao ông ấy lại nghe ra thanh niên trí thức Tiểu Diệc muốn xây trường tiểu học cho thôn bọn họ vậy nhỉ?
Diệc Thanh Thanh đành phải nói lại lần nữa:
“Đại đội trưởng, mấy năm này chúng cháu thật sự rất bận, không có thời gian đi qua đi lại, cháu biết chú một lòng muốn tốt cho thôn Hưởng Thủy, cho nên công việc này giao cho chú là yên tâm nhất…”
Cô tốn rất nhiều sức lực mới khiến đại đội trưởng tin tưởng cô nghiêm túc, xác nhận cô có tài lực này, không phải đánh sưng mặt giả làm người mập thì vô cùng căng thẳng.
Cô thậm chí còn nói chuyện mình cũng có thể giúp đỡ những đứa bé nghèo khổ không thể đi học, lúc này mới khiến đại đội trưởng nghiêm túc suy nghĩ chuyện này.
Cuối cùng Triệu Hữu Điền không nhớ nổi phí điện thoại rất đắt, ông ấy lau mặt nói:
“Thanh niên trí thức Tiểu Diệc, chú cảm ơn cháu, chuyện này cứ giao cho chú, nhưng mà cũng không thể gấp được, ngày mai chú sẽ đi tìm chú Vi Dân cháu cùng nhau bàn bạc xây trường tiểu học thế nào, cần bao nhiêu tiền. Cháu nghe xong số tiền cần tiêu xong, lại quyết định có làm hay không. Nếu không được chúng ta cũng không nóng vội, lại đợi thêm mấy năm cũng không sao. Hiện giờ cháu có thể nhớ tới chuyện này, chú tin cháu nhất định có thể làm thành công!”
Lúc này Diệc Thanh Thanh mới đồng ý.
Xây trường học vốn không phải chuyện trong thời gian ngắn, chỉ sợ công tác chuẩn bị giai đoạn đầu đều cần mấy năm, cửa hàng quần áo cũng sắp khuếch trương, mấy năm sau chia hoa hồng sẽ càng ngày càng nhiều.
Cô cảm thấy mình không chỉ giúp được trong thôn xây trường học, còn có thể xây trường cấp 2, lại sửa đường thông tới huyện thành thành đường xi măng!
Ngoại trù cảm ơn người trong thôn chăm sóc cô mấy năm ở nông thôn, ngoài ra còn có kế hoạch nào đó của cô trong tương lai.
Thôn Hưởng Thủy non xanh nước biếc, núi Đại Thanh phía sau thôn vốn có nhiều dược liệu hoang dại, hoàn cảnh nơi này thích hợp gieo trồng dược liệu.
Quan trọng nhất chính là, huyện Thiết Lĩnh có địa điểm đánh dấu thổ địa, có thể đánh dấu ra bùa được mùa.
Sang năm chia ruộng đến mỗi hộ gần như sẽ chấp hành trong phạm vi cả nước.