Tên từng người được đọc ra, thẻ công tác cũng phát xong.
“Rất tốt, mọi người đều đã tới, thẻ công tác mọi người phải bảo quản thật tốt, sau này đi lại ở trong sở rất nhiều chỗ đều cần đưa ra thẻ làm việc. Một khi thẻ công tác mất đi phải lập tức báo cáo, cố gắng không được để mất!”
Trần Giang Minh nói xong, thì bảo bọn họ đi theo ông ấy.
Dẫn bọn họ đi qua hành lang, sau đó đi tới một phòng thí nghiệm rất rộng.
“Nhớ kỹ nơi này, sau khi đi làm một năm này nơi này là nơi làm việc của mọi người, có thiết bị và tài liệu cung cấp cho mọi người sử dụng. Nhiệm vụ của mọi người là trong vòng một năm này nhanh chóng làm quen với lưu trình điều chế thuốc, học được lưu trình chế tạo dược phẩm cần thiết trong danh sách, tôi sẽ giám sát từ giữa. Nhưng mà tôi chỉ ngăn cản mọi người không làm ra hành động nguy hiểm, không cung cấp trợ giúp khác.
Không rõ ràng lắm, có thể đến phòng tài liệu ở bên cạnh tìm tài liệu liên quan tự học tập.
Trước mỗi lần thử nghiệm dược phẩm, mọi người cần gửi kế hoạch thử nghiệm cho tôi và xin tài liệu thử nghiệm.”
Trần Giang Minh công bố một quyết định khiến tất cả mọi người chấn động.
Những sinh viên trẻ mới tốt nghiệp vừa đi làm và chuẩn bị làm việc chăm chỉ tại viện nghiên cứu, đóng góp cho sự nghiệp nghiên cứu dược phẩm của đất nước đều không ngờ rằng, việc đầu tiên bọn họ làm khi vào viện nghiên cứu là tự học cả năm!
Mỗi một bọn họ đều là hạt giống tốt thiên tư thông minh, nhưng là trước đây ở lớp học, phòng thí nghiệm cho dù là công việc gì đều phải cẩn thận, hoàn thành dưới sự giám sát của các thầy cô, chưa bao giờ tự mình thử làm.
Trần Giang Minh chỉ thông báo cho bọn họ, không có ý định giải thích, tiếp tục nói:
“Thành công hoàn thành nhiệm vụ, một năm sau có thể thăng chức thành nhân viên nghiên cứu chính thức, tham dự hạng mục nghiên cứu của tiền bối. Người có biểu hiện tốt, có thể có được cơ hội đến viện nghiên cứu của nước ngoài giao lưu học tập vào cuối năm sau. Sẽ học tập trong vòng một năm, sau khi học thành tài trở về, sẽ được trong sở bồi dưỡng mạnh mẽ.”
Những lời này vừa vang lên, mọi người lập tức nhiệt tình hơn!
Trở thành nhân viên nghiên cứu, tham dự hạng mục nghiên cứu là chuyện mỗi một người đều khát vọng lúc này.
Diệc Thanh Thanh cũng âm thầm vui vẻ, cô không nghĩ tới thuận lợi tiến vào viện nghiên cứu như thế, còn nghe được cơ hội đến viện nghiên cứu ở nước ngoài học tập.
Cô nhanh chóng xem danh sách, rất tốt, trong đó ít nhất 60% là loại cô từng tiếp xúc ở trường học, cô đã thông qua hình thức dạy học kỹ năng luyện tập đến quen thuộc.
30% còn lại, cô cũng từng học ở chỗ giáo viên trong chương trình dạy học kỹ năng, không thuần thục như 60% trước, nhưng đã trên mức trung bình.
Chỉ có 10% cuối là cô chưa từng tiếp xúc, chỉ nghe nói tới.
Nhưng mà cô tin tưởng, hình thức dạy học kỹ năng của mình sẽ có nội dung dạy học liên quan.
Cô thì tràn ngập tự tin, nhưng mà nhìn danh sách này, lại nhìn các bạn học kiêm đồng nghiệp mặt ủ mày ê, tờ danh sách này không giống khảo nghiệm một người mới đi làm, độ khó quá cao!
“Bây giờ mọi người tự mình lựa chọn bệ thí nghiệm, bắt đầu viết kế hoạch điều chế thuốc của mình đi!” Trần Giang Minh nói xong thì ra khỏi phòng thí nghiệm.
Ông ấy vừa rời đi, phòng thí nghiệm yên tĩnh lập tức náo nhiệt hơn.
“Đây là nhiệm vụ không có khả năng hoàn thành! Một năm học được tất cả dược phẩm phía trên sao? Chúng ta chỉ từng tiếp xúc một nửa dược vật trong đó mà thôi, luyện tập thì càng ít!”
“Giáo viên chuyên ngành của chúng ta không phải trên cơ bản đều là nhân viên nghiên cứu trong sở ư? Sao lại đưa ra nhiệm vụ như thế? Chắc chắn có thâm ý của bọn họ, chẳng qua chúng ta không nghĩ ra mà thôi.”
…
“Đúng vậy, rốt cuộc trong sở có thâm ý gì?” Trần Chân cũng rất nghi ngờ, anh ta nhìn tờ danh sách cảm thấy khó hiểu.
Cho dù người vừa mới tuyên bố nhiệm vụ là chú anh ta, anh ta cũng không nhận được bất cứ nhắc nhở gì từ chỗ ông ấy.
Trong nhà anh ta có phương diện nhân mạch này, nhưng mà cho dù anh ta học một số thứ trước, cũng chỉ là lý luận suông, thiết bị thí nghiệm chân chính không phải là thứ anh ta có thể tùy ý tiếp xúc, đây cũng là lần đầu tiên anh ta tới viện nghiên cứu.
Diệc Thanh Thanh không nói gì, cô cũng đang suy nghĩ rốt cuộc trong sở làm như vậy là để làm gì.
Tống Hòa Mỹ ở bên cạnh không nhịn được hỏi cô:
“Thanh Thanh, cô cảm thấy trong sở làm gì thế? Ra oai phủ đầu với chúng ta sao? Hay là đập tan nhuệ khí của chúng ta?”