Thay đổi thẻ công tác, Diệc Thanh Thanh nhìn các bạn nhỏ rời khỏi đội ngũ tới các phòng thí nghiệm dự án tương ứng, mà cô, cuối cùng đi theo tiền bối Trần tới văn phòng sở trưởng.
“Sở trưởng Hàn!” Diệc Thanh Thanh vào cửa lập tức chào hỏi, không lúng túng chút nào.
Dù sao cũng là giáo viên từng dạy cô, ở trường học từng bị cô làm phiền không ít.
Thuốc trên danh sách kia, có một số loại không dạy ở trường học, cô đều tìm vị giáo sư này hỏi, cho mình con đường rõ ràng từng học ở hình thức dạy học kỹ năng.
Sở trưởng Hàn chắp tay sau lưng, đứng phía trước cửa sổ, quay lưng về phía bọn họ:
“Tiểu Diệc à, em nói xem làm sao bây giờ, tôi tỉ mỉ chuẩn bị cho các em phần danh sách nhiệm vụ như vậy để các em thể nghiệm độ khó của nghiên cứu, rèn luyện tinh thần bất khuất kiên cường nghiên cứu, lại bị em trộn lẫn như thế.”
Diệc Thanh Thanh: “???”
Đôi mắt của cô khẽ đảo, chẳng những không sợ, còn hỏi ngược lại: “Sở trưởng, cho nên danh sách kia, ngài chính là cố ý muốn bọn em không hoàn thành sao?”
Sở trưởng Hàn nghiêm mặt xoay người: “Đúng vậy, nhưng mà xem nhẹ em, khiến thua cả bàn cờ. Tôi rất tức giận, sớm biết thế tôi đã cho thêm 10 loại thuốc!”
Diệc Thanh Thanh: “…”
Sở trưởng à, ngài biết không?
Nếp nhăn trên mặt ngài đều đang run lên, tôi nhìn không thấy giống tức giận, trái lại như đang nhịn cười.
Nhưng mà nhìn thấu không thể nói toạc ra.
Cô nhìn trái nhìn phải, cầm chén trà trên bàn lên bưng tới:
“Sở trưởng, thầy uống một ngụm trà cho bớt giận, hơn nữa Tái Ông mất ngựa đâu biết không phải phúc? Chúng ta làm nghiên cứu, tinh thần bất khuất kiên cường quan trọng, tinh thần hợp tác cũng quan trọng như nhau mà!”
Sở trưởng Hàn trừng cô một cái, nói với Trần Giang Minh: “Cậu nhìn con nhóc này xem, nói còn có đạo lý như vậy!”
Trần Giang Minh đang thưởng thức chữ phía sau bàn làm việc của sở trưởng, trong oán khí tăng cao, nghe thấy thế gật đầu có lệ:
“Sở trưởng, người đã đưa tới cho ngài, tôi đi trước.”
Sở trưởng Hàn: “…”
Biểu cảm của Diệc Thanh Thanh vi diệu nhìn thoáng qua chỗ tiền bối Trần mới nhìn, cô cảm thấy hình như mình phát hiện ra gì đó.
Nhìn thấy sở trưởng Hàn nhìn qua, Diệc Thanh Thanh lập tức vỗ ngực đảm bảo: “Thầy yên tâm, em nhất định sẽ dỗ tiền bối Trần giúp thầy!”
Còn không phải là chuyện lại tặng một bức tranh chữ ư!
“Dỗ cái gì mà dỗ? Đi, cùng tôi đến phòng thí nghiệm dự án nhìn xem, nếu trở thành nhân viên chính thức, thì dẫn em đi làm quen mọi người trức, cho em một tuần làm quen với tiến độ của hạng mục, sau đó chính thức tham dự!” Sở trưởng Hàn nói.
“Dạ!” Diệc Thanh Thanh mở miệng đồng ý.
Khi sở trưởng Hàn đi tới cửa, lại nhớ tới gì đó:
“Đúng rồi, ngoại ngữ thế nào? Thường ngày có thời gian học tập ngoại ngữ chút, chuyện ra nước ngoài cuối năm, tên của em tôi đã báo lên, em còn trẻ vẫn nên đi mở mang tầm mắt nhiều.”
Chuyện này Diệc Thanh Thanh càng yên tâm:
“Sở trưởng thầy cứ yên tâm, em vẫn luôn thích ngoại ngữ, trong lúc học đại học từng tự học nhiều ngôn ngữ. Tiếng Nga, tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Đức, tiếng Ả Rập, tiếng Bồ Đào Nha, tiếng Nhật em đều đạt trình độ có thể giao lưu hằng ngày, tuyệt đối không thành vấn đề!”
Cô nói một đống ngôn ngữ, được như ý nguyện khiến sở trưởng Hàn lộ biểu cảm kinh ngạc.
Học kỹ năng ngoại ngữ lâu như vậy, còn không phải là vì lúc này sao?
Nhìn xem nói một đống ngôn ngữ ra, có phong cách cỡ nào!
“Em nói thật ư?” Bỗng nhiên sở trưởng Hàn đóng cửa lại, nghiêm túc hỏi cô: “Tôi nhớ rõ đại học Đế Đô chỉ mở tiếng nga, tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Pháp đúng không? Sao em học được?”
Diệc Thanh Thanh sớm đã có chuẩn bị:
“Thư viện có sách, sau đó em nhờ người mua ít băng từ bên Hương Giang. Hơn nữa trí nhớ của em tốt, xem qua một lần là nhớ kỹ, cho nên học ngôn ngữ không có độ khó gì.”
Sau đó Diệc Thanh Thanh triển lãm cho ông ấy một lát, dùng ngôn ngữ khác nhau chào hỏi với ông ấy.
“Em đúng là thiên tài ngôn ngữ.” Sở trưởng Hàn vô cùng vui vẻ.