Mấy năm trước quốc gia đã lãng phí rất nhiều nhân tài, phương diện giáo dục cũng rất lạc hậu.
Giao lưu cuối năm vốn là để người trẻ tuổi đi học tập, nhưng mà người trẻ tuổi hiện giờ đừng nói từng có người ra nước ngoài du học, trước đây phần lớn học ngoại ngữ là tiếng Nga, mấy ngôn ngữ khác gần như không tiếp xúc.
Ra ngoài giao lưu, chướng ngại ngôn ngữ cần phải khắc phục, nếu không học tập kiểu gì?
Càng khỏi phải nói bọn họ còn phải nỗ lực mang thứ bọn họ cất giấu trở về!
Sở trưởng Hàn suy nghĩ một lát, hậu bối nằm ngoài dự đoán như Diệc Thanh Thanh nói không chừng sẽ có tác dụng lớn, dặn dò cô:
“Chuyện em biết nhiều ngôn ngữ như vậy cứ bảo mật trước, nói với bên ngoài mình chỉ biết tiếng Anh. Đế lúc đó khi giao lưu, nhớ nghe nhiều xem!”
Diệc Thanh Thanh cười tủm tỉm gật đầu: “Em biết rồi ạ!”
Cô hiểu, nhất định sẽ không khiến sở trưởng thất vọng!
…
Hoàn thành danh sách nhiệm vụ, công việc của Diệc Thanh Thanh vẫn bận, nhưng tốt xấu gì cũng không tăng ca quá nhiều.
Đám Lý Mộng Tuyết nói tìm cô có việc, cô cũng rất nhớ đám chị em nên dành ra một ngày, hẹn đám chị em tới nhà ăn cơm.
Sau khi cô tan làm, thì chuẩn bị với Vân Cô Viễn.
Trên bàn cơm, hiếm khi năm đóa Kim Hoa bọn họ, ngay cả người nhà đều tới, vừa vặn mười người ngồi đầy một bàn.
“Thanh Thanh, cô tốt nghiệp xong thì trực tiếp thành người bận rộn, thường ngày đều không thấy cô, tôi nhớ cô đến sắp điên mất!” Lý Mộng Tuyết lên án.
“Không có biện pháp, công việc bận rộn quá.” Diệc Thanh Thanh gắp đồ ăn cho cô ấy: “Nhanh ăn đi, biết các cô nhớ miếng ăn này!”
“Thanh Thanh, tuy cô làm chuyện này là chuyện lớn lợi nước lợi dân, nhưng mà cô cũng phải chú ý tới sức khỏe!” Vương Linh Linh nhắc nhở.
Nhớ tới trước đây Thanh Thanh nhà bọn họ chú ý dưỡng sinh cỡ nào, kết quả tốt nghiệp đi làm, thì mỗi ngày tăng ca.
Dùng cách nói của Mộng Tuyết để nói, đó chính là mệt thành chó, ngay cả súc sinh đều không bằng, tên gọi tắt là xã súc.
“Yên tâm đi, tôi rất khỏe!” Mỗi tuần Diệc Thanh Thanh đều uống thuốc, cơ thể không có vấn đề gì: “Đừng quên tôi học trung y! Tôi thấy trên mặt các cô tràn ngập mệt mỏi, lát nữa ăn cơm xong tôi bắt mạch cho các cô.”
Những người khác: “…”
Quả nhiên không thể nói chuyện sức khỏe với bác sĩ, đặc biệt là trung y, không phải là đồng chí Vân Cô Viễn người ta đều chưa nói gì sao?
Bởi vì người ta căn bản không nhìn ra.
“Đúng rồi, trong tiệm vẫn tốt đúng không, các cô nói muốn nói chuyện quan trọng gì với tôi thế?” Diệc Thanh Thanh hỏi.
Hơn một năm qua cô bận tới mức không mở cuốn sách màu vàng ra xem, lúc này thật sự hoàn toàn không biết gì cả.
Mấy đóa Kim Hoa khác cô nhìn tôi, tôi nhìn cô, cuối cùng vẫn là đồng chí Lý Mộng Tuyết nói chuyện:
“Thanh Thanh, khi ăn tết không phải chúng tôi đều về nhà sao?”
Diệc Thanh Thanh gật đầu.
“Sau đó bị thúc giục kết hôn, thật sự là vì tuổi chúng ta không còn nhỏ nữa, chúng tôi tính toán sáu tháng cuối năm năm nay sẽ kết hôn, không phải là lúc trước chúng ta nói sẽ kết hôn tập thể sao? Cô xem năm nay cô có thời gian lúc nào, chúng ta cùng nhau kết hôn?” Lý Mộng Tuyết nói.
Diệc Thanh Thanh: “…”
Cô quên mất vụ này.
Đúng vậy, Mộng Tuyết, Lai Lai, Linh Linh và A Viễn bằng tuổi, năm nay sắp tròn 27, chị Đa Đa và Trần Chí Hòa, Lý Ái Dân còn hơn A Viễn 1 tuổi, năm nay đã 28, Tạ Thế Diễn còn nhiều hơn nữa, năm nay đã 29.
Mà đồng chí Cao hơn Mộng Tuyết 8 tuổi, năm nay đều 35.
Đúng là không đợi nổi, đám chị em không giống cô, vẫn luôn uống thuốc, trạng thái sức khỏe rất tốt, tuổi lớn hơn chút nữa chỉ sợ sinh sản sẽ chịu khổ.
Cô có thể bảo A Viễn đợi cô, là vì cô và A Viễn đều không phải người thường, cô có thuốc viên, A Viễn là âm sai, tuổi tác không là vấn đề đối với bọn họ, nhưng đám chị em không được.
Chẳng qua chuyện hôn lễ tập thể này, cô luyến tiếc từ bỏ, cô muốn kết hôn với đám chị em.
Nhưng mà năm nay cô thật sự không có ngày nghỉ, đều phải chuẩn bị cho việc giao lưu sang năm, không có một ngày nghỉ.
Không chỉ cô không có ngày nghỉ, trong sở người muốn đi giao lưu cũng không được nghỉ.
Muốn xin nghỉ sao?
Nên cầu xin sở trưởng thế nào, mới có thể xin nghỉ?