Diệc Thanh Thanh vừa nghe thấy thế, cảm thấy kỳ lạ: “Âm Dương Các còn có năng lực cho vay công đức sao?”
Cô cũng có Âm Dương Các, ít nhiều gì cũng là các chủ của Âm Dương Các, cho dù kém với vị hợp tác với địa phủ, nhưng có lẽ chức năng cơ sở cũng không khác lắm?
Sao cô không biết chuyện cho vay công đức nhỉ?
“Tôi cũng là nghe một số lão quỷ nói chuyện phiếm mà thôi, ai da, dù sao cô không cần lo lắng cho tôi, tôi chỉ đi đầu thai trễ một chút, không chỉ có cho vay có thể trả lại, còn thừa ít công đức không lời không lỗ.” Lý Mộng Tuyết nói.
Diệc Thanh Thanh gật đầu, dường như cảm thán nói:
“Địa phủ này đúng là phát triển theo thời đại, còn có nghiệp vụ cho vay, nếu người nào đó rút bàn tay vàng, cuối cùng không dùng chút nào, sau khi xuống còn có thể trả hàng sao?”
“Có thể.” Từ sau khi Lý Mộng Tuyết biết trên lưng mình gánh nợ nần, lập tức tỉ mỉ giảng giải chính sách liên quan: “Mức cho vay cuối cùng này là dựa theo tính tiện lợi mà cô lợi dụng bàn tay vàng thu hoạch được, dùng càng nhiều, đến lúc đó phải trả càng nhiều. Quả nhiên có một số chuyện tiểu thuyết viết không sai, con người không thể quá mức ỷ lại vào bàn tay vàng.”
“Nếu như là có người dùng tiền đầu thai mua bàn tay vàng, sau khi đầu thai không dùng, hay là trả lại, sau khi về địa phủ có thể trả công đức không?” Khi Diệc Thanh Thanh hỏi ra những lời này, đã chuẩn bị tốt mình mất sạch.
Nhưng mà cô vẫn đánh giá cao tính nhạy cảm của đồng chí Lý Mộng Tuyết, cô ấy lập tức châm chọc:
“Cô nghĩ quá nhiều rồi, công đức đến tay địa phủ, còn có thể trả lại ư? Mấy năm nay địa phủ cũng khát khao kiếm công điểm như đám tư bản đen tối, người ta chỉ biết thu về bàn tay vàng, lại tiếp tế tiếp viện hồn lực của cô, muốn kiếm công đức từ địa phủ, âm sai nhận tiền lương đều rơi lệ với cô. Mấy năm nay công đức trong tiền lương của âm sai đều là Thiên Đạo cho, trợ cấp công đức của địa phủ đã sớm hủy bỏ từ tám trăm năm trước.”
Nói xong còn dặn dò chị em tốt:
“Thanh Thanh, đời này cô làm không ít chuyện lợi nước lợi dân, công đức chắc chắn rất khả quan, đến lúc đó cô xuống dưới đừng nghe địa phủ dỗ, tiêu tiền như nước tiêu hết sạch. Thực ra có rất nhiều hạng mục, nhịn một lát là qua, không tốn công đức cũng được. Công đức là thứ tốt, vận mệnh của con người vốn khó điều khiển, nếu không cẩn thận có thể sẽ lạc lối, không phải mỗi cuộc đời đều có vận may tốt có thể kiếm được nhiều điểm công đức như vậy. Có người nhiều công đức đều phải cẩn thận tiêu, đời này không tiêu hết, kiếp sau còn có thể tiêu, cho dù bao lâu đều là đồng tiền mạnh.”
Diệc Thanh Thanh gật đầu: “Yên tâm đi, tôi biết, thật ra…”
“Ai da, không nghe cô nói nữa, tiếng chuông của Quỷ Môn Quan vang lên, trở về muộn sẽ bị trừ điểm công đức. Địa phủ chết tiệt, tôi đi đây, sang năm gặp ở đường Hoàng Tuyền!” Lý Mộng Tuyết nghe thấy tiếng chuông chấn động linh hồn, vội vàng tạm biệt với chị em tốt xong, thì đi vào quỷ đạo.
Diệc Thanh Thanh bất đắc dĩ đỡ trán, thôi, sau này lại nói với cô ấy cũng được.
…
Tán gẫu với Lý Mộng Tuyết xong, Diệc Thanh Thanh xem như yên tâm, điểm đánh dấu có thể đổi thành hồn lực không sai, cô vốn chỉ muốn làm âm sai ở địa phủ, hồn lực dùng được.
Lần này cô xem như không có lo lắng gì, những ngày kế tiếp, cô thanh thản ổn định trải qua thế giới hai người ở nhà gạch đỏ với A Viễn.
Hai người cùng thiết kế chỗ ở sau khi chết, quần áo sau khi chết, còn có đồ dùng sau khi thành ma.
Diệc Thanh Thanh thì phụ trách xếp mấy thứ này, sau đó đốt xuống phía dưới cho đám Lý Mộng Tuyết bảo quản, cuộc sống phong phú còn tràn ngập chờ mong.
Năm 2050, mùng 7 tháng 7, ngày này đúng hẹn tới.
Diệc Thanh Thanh mặc sườn xám mình thích nhất, ngồi ở trước gương, A Viễn mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn màu đen đang chải đầu cho cô.
Hai người ăn mặc đẹp xong, cùng đến nhà ăn ăn cơm, sau khi thu dọn mọi thứ với người giấy xong, cô cho ba người giấy điểm linh vào không gian tùy thân.
Trái lại cô không lo lắng không gian tùy thân của mình và Âm Dương Các vì chết hệ thống đánh dấu bị thu về mà rời khỏi cô, bởi vì hai kỹ năng này là cô dần tăng lên tới tình hình hình như vậy, trên giao diện của hệ thống đánh dấu chỉ là ghi lại một cái tên, trên thực tế đã hoàn toàn thuộc về cô.
Cho dù hệ thống bị thu về, không gian tùy thân và Âm Dương Các, bao gồm tất cả kỹ năng cô học được lúc trước đều ở lại.
Bởi vì đây là năng lực cô tự mình nắm giữ, chẳng qua trong quá trình nắm giữ mượn dùng hệ thống đánh dấu, mình là người hoàn toàn sở hữu.