Sau đó hai người lại tay nắm tay đến phòng làm việc, cùng viết di thư cho hai con, lại cho vào trong lá thư, sau đó cùng về phòng ngủ, an tường nằm trên giường.
Đồng hồ bên giường chậm rãi chuyển động, hai người đã nhắm mắt tiến vào giấc mơ.
Giờ ngọ nhị khắc rưỡi, đây là lần đầu tiên Vân Cô Viễn không chủ động ly hồn, hồn phách lập tức rời khỏi cơ thể, cơ thể trên giường cũng ngừng thở.
Anh đứng yên bên giường, chờ đợi.
Giờ ngọ canh ba, Diệc Thanh Thanh ngừng thở, giống như mất đi trói buộc gì đó vô cùng thoải mái.
Cô rất quen với cảm giác này, hồn phách bay lên, thấy A Viễn ở bên cạnh, hai người nhìn nhau cười.
Trong nụ cười này, hai ông bà tóc trắng xóa biến trở về dáng vẻ trẻ tuổi trong trí nhớ.
“Chúng ta lại đi dạo dương thế lần cuối đi, sau này chỉ khi tới tết Trung Nguyên mới có thể tự do hành tẩu ở dương thế.” Vân Cô Viễn cười vươn tay với cô.
Diệc Thanh Thanh để tay lên lòng bàn tay anh.
“Meo…” Một con miêu linh đen nhảy từ trong cơ thể con mèo đen ra, bay tới trong lòng chủ nhân.
“Đại Phúc, em cũng đến đây.” Diệc Thanh Thanh sờ hồn thể của nó: “Đi, chúng ta cùng lên đường.”
Sau đó hai người một mèo đi về thôn Hưởng Thủy Đông Bắc trước, đó là nơi chuyện xưa của bọn họ bắt đầu, khu thanh niên trí thức đã sớm không còn ở đó, ngay cả trường tiểu học cũng chuyển tới nơi càng rộng rãi bằng phẳng hơn.
Sau đó lại đến nhà cô ở huyện Nam Bình, nhà cũ ở đại viện xưởng máy móc đã bị phá bỏ và di dời, di chuyển đến chỗ mới, hiện giờ Nam Bình đã là một thành phố kinh tế không tệ lắm.
Sau đó là Kim Lăng, quê hương của A Viễn, sau khi sinh con Diệc Thanh Thanh từng theo A Viễn cùng về Kim Lăng xem nơi anh từng sinh sống, chưa từng kinh động cố nhân, nhưng mà hiện giờ cố nhân cũng mất, A Viễn đã tiêu tan từ lâu.
Cũng ở nơi này, Diệc Thanh Thanh đã lấy ra băng ghi hình thảm kịch lúc trước ở Kim Lăng, cùng với băng ghi hình đánh dấu ở di chỉ Viên Minh Viên ra, nhờ A Viễn khi ban đêm ly hồn ra ngoài, đặt hai cuốn băng ghi hình lên bàn giám đốc của viện bảo tàng kỷ niệm kháng chiến quốc gia.
Lại sau đó là Hải Thị, lúc trước khi cô ra nước ngoài trao đổi trở về, thúc đẩy nghiên cứu dược vật trong nước tiến lên một bước xong, thì thành nhân viên nghiên cứu cao cấp, được phái đến sở nghiên cứu dược vật ở Hải Thị dẫn dắt nhân viên nghiên cứu học tập kỹ thuật nghiên cứu dược vật mới nhất, đám nhỏ học tiểu học đều ở Hải Thị.
Làm âm hồn, chỉ trong nháy mắt là tới nơi có ràng buộc sâu với linh hồn của mình, Diệc Thanh Thanh và Vân Cô Viễn đi dạo một vòng xong, khi trở lại Đế Đô, tin tức bọn họ qua đời mới được Vân Thanh và Diệc Viễn vô cùng vui sướng tới núi Phong Lộc chúc mừng sinh nhật cho mẹ công bố ra ngoài.
…
Đại sảnh nhà tang lễ chân núi Phong Lộc Đế Đô.
Diệc Thanh Thanh viện sĩ hàn lâm “người làm ra ích khí hoàn”, “người đứng đầu y dược hiện đại”, “cầu nối truyền thừa trung y”, “tiên phong đào tạo thuốc Đông y”, “huân chương quốc gia” thân khoác quốc kỳ, nằm trong hoa cỏ vờn quanh nhận lời chia buồn của mọi người.
Bên cạnh cô, người mười ngón tay đan chặt với cô là Vân Cô Viễn chồng của cô, người sáng lập tập đoàn Thanh Viễn.
Cuối cùng đáp ứng di ngôn của Diệc Thanh Thanh viện sĩ hàn lâm, hai người được chôn cất bên cạnh rừng tre ở nhà gạch đỏ, từ đó nhà gạch đỏ cũng thành nơi tưởng niệm Diệc Thanh Thanh.
Mà lúc này Diệc Thanh Thanh đang ở hiện trường tạm biệt di thể, gặp hai đứa con và đám hậu bối của bọn họ xong, thì theo Vân Cô Viễn bước vào hoàng tuyền.
Cả đời này, cô không còn tiếc nuối gì nữa.
Trên đường Hoàng Tuyền, Âm Phong Trận.
Diệc Thanh Thanh nắm tay Vân Cô Viễn, bước chân nhẹ nhàng: “A Viễn, còn bao lâu nữa mới tới Quỷ Môn Quan? Không biết đám Mộng Tuyết đang ở đâu đợi chúng ta.”
Đường Hoàng Tuyền này, âm hồn có thể đi rất nhanh.
“Cũng sắp đến nơi.” Vân Cô Viễn vừa dứt lời, chỗ tận cùng con đường nhỏ hiện ra một thành lâu cao to nguy nga.
Không biết từ lúc nào xung quanh xuất hiện vô số lối rẽ, toàn bộ tụ tập đến trước thành lâu.
Trên mỗi một con đường rẽ, đều có một số âm hồn, gương mặt đau khổ bi ai hoặc máu thịt mơ hồ.