Chỉ có Diệc Thanh Thanh và Vân Cô Viễn như hạc trong bầy gà, còn mang theo tươi cười và chờ mong, giống như không phải đi thông tới đường Hoàng Tuyền tử vong.
Cô tràn ngập hứng thú kéo Vân Cô Viễn bước vào Quỷ Môn Quan, bỗng nhiên nhìn thấy trên con đường phía trước, chỗ ngã rẽ tiếp nối đội ngũ với con đường có đám quỷ nhốn nha nhốn nháo, cô kiễng chân nhìn qua.
Ở rất xa, một bóng dáng mặc huyền bào đứng yên ở đó, trong tay có một đèn dầu không có bấc đèn.
cô vừa nhìn qua, lập tức nhìn thẳng vào mắt người này.
“!!!”
Diệc Thanh Thanh nhìn người nọ, lại nhìn A Viễn bên cạnh: “A Viễn, anh có anh trai song sinh gì đó không?”
Vân Cô Viễn cũng thấy được người nọ, người nọ bước từng bước tới gần, mơ hồ trong linh hồn anh cuối cùng cũng tản đi:
“Anh là anh ta, anh ta cũng là anh.”
Diệc Thanh Thanh: “???”
Cô trơ mắt nhìn người đàn ông mặc huyền bào gương mặt giống y đúc A Viễn đi tới bên cạnh, sau đó hai hợp thành một với A Viễn.
“!!!” Đầu óc của Diệc Thanh Thanh còn có chút không đủ dùng, may mà A Viễn vẫn là A Viễn, nhưng mà linh hồn khiến người ta cảm thấy càng uy nghiêm nghiêm túc, có chút giống…
Có chút giống Diêm Quân…
Cô gặp lần trước khi đến địa phủ?
Diêm Quân Vân Cô Viễn nhìn cô không biết chán, đưa đèn bằng đồng trong tay cho cô:
“Thanh Thanh, hoan nghênh lịch kiếp trở về.”
Diệc Thanh Thanh ngơ ngác nhìn đèn vô cùng quen mắt, tay phải giơ lên, một đèn dầu bằng đồng sáng trưng xuất hiện trong tay.
Cô không nhìn nhầm, thật sự giống nhau y đúc, chẳng qua một cái cũ một cái mới, một cái tắt, một cái sáng ngời.
Cũ này không biết, nhưng cái mới này, đến từ Âm Dương Các của cô, là hồn lực của cô hóa thành.
Cùng lúc đó, bên cạnh đường Hoàng Tuyền, hai bên trái phải mỗi bên xuất hiện một tòa nhà gỗ cao to, chúng nó hai hợp thành một trong tiếng kêu kinh hãi của âm hồn, chỉ trong giây lát là biến mất.
Mà hai đèn dầu trong tay Diệc Thanh Thanh cũng hóa thành một chiếc, ngọn lửa sáng lên lần nữa.
Trí nhớ hết đời này lại đời khác như một thước phim hiện lên, ánh mắt của cô tràn ngập nghi ngờ, kinh ngạc, sau đó quy về bình tĩnh.
Khi lại ngẩng đầu, đều hiểu ra toàn bộ: “A Viễn, em đã trở về, vất vả cho anh quá.”
“Trở về thì tốt.” Gương mặt Vân Cô Viễn giãn ra cười xán lạn, ôm cô vào lòng.
“Meo…” Con mèo đen cọ xát cánh tay của chủ nhân.
“Hoan nghênh Tiểu Kim Hoa và đồng chí Diệc Thanh Thanh dẫn theo người nhà vào địa phủ! Tổ chức tới đón cô đây!” Lý Mộng Tuyết dẫn theo đám Kim Hoa tới đón người, khua chiêng gõ trống giơ biểu ngữ, cường thế đẩy ra một con đường trong đám âm hồn!
Đeo đóa hoa đỏ thẫm bằng giấy cho Diệc Thanh Thanh và Vân Cô Viễn.
“Sao hôm nay Quỷ Môn Quan chen chúc như vậy? Đầu trâu mặt ngựa cũng quá thái quá rồi, trốn xa như thế! Nếu không phải tôi thông minh, đẩy ra một con đường, còn không biết hai người đã tới đâu!” Lý Mộng Tuyết đắc ý nói: “Đúng rồi, sao hai người ôm nhau ở Quỷ Môn Quan thế? Quỷ Môn Quan bị chặt kín là do ôm nhau đêm thất tịch à? Có quá nhiều quỷ tới xem náo nhiệt!”
Diệc Thanh Thanh nhìn đóa hoa hồng to trước ngực, cuối cùng đoàn tụ với hồn phách, vui sướng vì gặp lại người mình yêu đều bị xấu hổ xua tan mấy phần:
“Không hổ là cô, Đại Kim Hoa! Đây là nghi thức nghênh đón của cô sao? Tôi thấy cô không phải là muốn nghênh đón, cô muốn tiễn tôi đi đúng không!”
Cô nắm chặt tay: “Không biết hồn phách có sợ ngứa hay không?”
“Ai da! Cô đừng tới đây!” Lý Mộng Tuyết quên Diệc Thanh Thanh cũng là ma, hành động còn linh hoạt hơn dáng vẻ bà cụ khi còn sống.
Diệc Thanh Thanh đuổi theo Lý Mộng Tuyết, hi hi ha ha đi vào Quỷ Môn Quan.
Quay đầu thấy người nào đó đang ngẩn người, thì vẫy tay với anh: “A Viễn!”
“Đến đây!” Vân Cô Viễn đi theo.
Bên cạnh đội ngũ quỷ hồn, một bóng dáng mặc đồ trắng nhìn bọn họ biến mất vào trong Quỷ Môn Quan, quay đầu nhìn về phía dương thế thông tới đường Hoàng Tuyền.
Cha mẹ vợ đều đã đoàn tụ, khi nào em mới trở về?
(Toàn hoàn văn)
Sau bao nhiêu trắc trở, cuối cùng cũng hoàn truyện, cảm ơn các bạn đã luôn đồng hành với team Tiểu Miêu trong suốt thời gian qua, hẹn gặp lại cả nhà trong các dự án tiếp theo.
Một lần nữa thay mặt team, mình xin chân thành cảm ơn các bạn đã dành thời gian theo dõi truyện.
Mọi người yêu thích điền văn có thể bấm vào nick Tiểu Miêu của mình để đọc thêm các truyện khác nhaaaaaaaaaa
Các bộ đang được lên sóng đều ở nhà mình là:
1: Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc
2: Chạy Nạn Làm Ruộng: Ta Dựa Vào Y Thuật Làm Giàu
3: Xét Nhà Lưu Đày: Ta Dọn Sạch Kho Kẻ Địch Đi Chạy Nạn
4: Mỗi Ngày Vương Gia Hỏi Một Lần, Hôm Nay Tiểu Thiếp Có Trạch Đấu Không
5: Thập Niên 70: Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Làm Quân Tẩu
6: Thập Niên 70: Xuyên Thành Nữ Phụ Ác Độc
7: Thập Niên 80: Bắt Đầu Từ Bày Sạp Bán Hàng
8: Thập Niên 70: Chờ Chồng Nuôi Con
9: Thập Niên 80: Xuyên Thành Vợ Cũ Phản Diện Của Nam Chính
10: Cuộc Sống Khu Xưởng Thập Niên 80
Một sớm xuyên qua, Vu Hướng Niệm biến thành mụ la sát trong đại viện gia đình quân nhân thập niên 70.
Chồng không yêu, đứa nhỏ không thân, hàng xóm ghét bỏ.
…
Được rồi, được rồi, cô cũng không để bụng ánh mắt của những người đó.
Cô có tri thức, có văn hóa, có bối cảnh, còn rất xinh đẹp.
Làm giàu, gây dựng sự nghiệp mới là chính sự.
Chỉ là… Sao người đàn ông này càng nhìn càng thuận mắt vậy? Sao đứa nhỏ kia nhìn thế nào cũng đáng yêu thế?
Về sau cô đưa ra đề nghị ly hôn.
Người đàn ông luôn đối xử lạnh nhạt với cô lại đỏ ngầu mắt nói: “Không ly hôn! Anh thích em, từ rất lâu trước kia… đã thích!”’
2: Xét Nhà Lưu Đày: Ta Dọn Sạch Kho Kẻ Địch Đi Chạy Nạn
[Điền Văn + Sống Lại + Không gian + Thần y + Nữ cường + Làm giàu + Lưu đày + Chạy nạn +HE.]
Mở đầu xuyên thành nữ phụ ác độc trong tiểu thuyết, làm vương phi mới được một ngày đã phải đối mặt với xét nhà và lưu đày?
Khương Quán cười lạnh một tiếng, nhanh chóng khoắng sạch nhà kho của kẻ địch.
Lão cha cặn bã muốn phủi sạch quan hệ, cắt đứt tình thân với nàng?
Hoàng tử đã hại phu quân nàng là nam chính trong sách?
Cẩu hoàng đế không chừa lại đường sống cho phu quân phản diện kia của nàng?
Không sao, đã đi hết một vòng quanh nhà kho của kẻ địch rồi, cái gì múc được là nàng múc hết, để chừa lại một cọng lông thì nàng xin thua!
Lưu đày đến nơi hoang dã sẽ chết đói?
Nàng sở hữu không gian tích trữ lương thực, đất hoang không có lấy một ngọn cỏ được nàng cải tạo thành chốn hoan lạc người người mơ ước.
Một hôm nào đó, phù trợ phu quân bị đánh cho tàn phế của nàng lên ghế quân thượng, tẩy trắng hồi kinh, Khương Quán vẫy khăn tay nhỏ tạm biệt.
“Phu quân, lúc trước gả cho ngươi vốn không vẻ vang, giờ ta cũng không cản trở ngươi đi tìm phu nhân khác nữa.”
Về kinh gì đó? Nàng ở thành nhỏ làm hoàng đế đất của nàng không sướng hơn sao?
Nghe vậy, Tống Cửu Uyên ném thánh chỉ ôm người vào lòng: “Quán Quán ngoan, ngươi không muốn về thì chúng ta không về nữa.”
Về phần chức vua khác họ kỳ cục kia, ai thích thì đi mà làm!
3: Chạy Nạn Làm Ruộng: Ta Dựa Vào Y Thuật Làm Giàu
Một sớm xuyên qua, mở màn chính là chạy nạn, không có tiền, không có lương thực, phần lớn chỉ còn lại mười người há mồm ăn cơm.
Nhà người khác ăn không phải rau dại thì chính là vỏ cây, rễ cây, còn nhà bọn họ ăn lại toàn là thuốc Đông y.
Đừng hỏi tại sao, vì nhà bọn họ học y, đầu tiên cứ lấp no bụng và tiếp đó vẫn là lấp đầy bụng, Hoàng Tử Tô dẫn cả gia đình lấp đầy bụng, chạy tới về phía cuộc sống bậc trung.
Mở đầu, Hoàng Tử Tô chỉ muốn lấp đầy bụng, đến cuối cùng sao càng ngày càng nhiều tiền vậy.
4: Mỗi ngày Vương gia hỏi một lần, hôm nay tiểu thiếp có trạch đấu không
Trạch đấu cung đấu, lịch sử hư cấu, toàn bộ đẳng cấp đều bịa đặt.
Nữ chính tuýp trưởng thành, không yêu đương là trên hết.
Thứ nữ bị chèn ép mười mấy năm, khi vận mệnh được an bài lại lần nữa, được đưa vào vương phủ, dã tâm của nàng cứ lớn dần.
Cha ruột không quan tâm, bỏ mặc đích mẫu ức hiếp hai mẹ con các nàng suốt nửa đời người, chưa bao giờ che chở dù chỉ nửa phần.
Đích tỷ cho rằng nàng chỉ là mỹ nhân có sắc đẹp chứ không có đầu óc, muốn lợi dụng nhan sắc của nàng để củng cố sự sủng ái của mình.
Nhưng họ đều không ngờ được rằng, nàng lại thoát khỏi sự khống chế của mọi người.
Để trèo lên cao, nàng cũng dùng hết thủ đoạn, đắm chìm trong tình cảm nửa thật nửa giả, mãi đến khi nàng hoàn toàn nhận rõ sự thật, tất cả những con người và sự việc trải qua đều dạy nàng cách trở thành một nữ nhân đứng ở vị thế bất bại.
Nhiều năm sau, nam nhân đứng trên địa vị cao nhìn nàng bằng đôi mắt đỏ ngầu, hỏi nàng: “Nàng đã từng thật lòng với ta bao giờ chưa?”
Nhớ lại năm xưa, nàng cũng từng thật lòng, chẳng qua hắn chưa bao giờ quan tâm mà thôi.
[Sống Lại + 1vs1 Ngọt Sủng + Thô Hán Thâm Trầm + Mỹ Nhân Mềm Mại + Không Gian + Trêu Chọc Lẫn Nhau +Quân Nhân + HE.]
Đời trước, người đàn ông Tô Nhiễm Nhiễm tránh còn không kịp, lại vì cứu cô mà bị hồng thủy cuốn đi.
Cảnh tượng dũng cảm đó, ở trong đêm khuya liên tục nằm mơ nhắc nhở cô, cô đã bỏ lỡ người thâm tình như thế nào.
May mà ông trời rủ lòng thương xót, khiến cô trở về ngày người đàn ông nói chuyện ly hôn với cô lần nữa.
Lần này cô sẽ không bỏ qua phần thâm tình đó nữa.
Ôm đứa bé trong bụng, mang theo không gian linh tuyền, Tô Nhiễm Nhiễm quả quyết tùy quân đến hải đảo!
Thẩm Hạ cảm thấy có lẽ mình đang nằm mơ!
Nếu không nàng dâu nhỏ vẫn luôn sợ anh muốn chết, sao có thể làm nũng với anh, còn ôm hôn anh nữa?
Nhìn cô vợ nhỏ chọc người mà không tự biết, Thẩm Hạ lại có loại cảm giác không chân thực.
“Nhiễm Nhiễm, em đã suy nghĩ kỹ chưa? Sau này sẽ không còn cơ hội ly hôn nữa!”
Thẩm Hạ nghiến răng, lại xác nhận với cô lần nữa.
Mà đáp lại anh, là nhiệt tình anh không dám tưởng tượng.
Giới thiệu vắn tắt:
Tiểu thuyết niên đại nữ chính không có bàn tay vàng!
Thi đỗ cấp 3 kết quả không cho cô học, lại để em gái nhà bác cả từ nhỏ đã có chút không hợp học.
Lâm Nhị Hạ nổi giận bùng nổ ra một trận đấu tranh, sau khi chiến đấu bùm bùm Lâm Nhị Hạ tức tới ngất xỉu.
Sau khi tỉnh lại phát hiện hình như cô xuyên sách…
Từ nhỏ Khương Lệ Vân đã muốn làm người có tiền, mặc dù lúc trẻ long đong, nhưng về sau chăm chỉ phấn đấu cũng kiếm được tài sản trăm triệu.
Chỉ là cô gả nhầm cho người xấu, còn bị tra nam làm hại nửa người tàn phế, nếu không có Phùng Dịch – Người lớn lên từ nhỏ với cô không rời không bỏ chăm sóc cho cô, chưa chắc cô đã có thể sống sót.
Cho dù có Phùng Dịch, cô cũng mất sớm.
Đời này của cô tràn ngập tiếc nuối.
Lại lần nữa mở mắt ra, cô quay về năm 1987, ngày thứ hai sau khi cùng tra nam xem mắt.
Lúc này cô còn trẻ, sống trên mảnh đất này, có vô số cơ hội buôn bán chờ cô khai thác.
Lần này cho dù là hôn nhân hay sự nghiệp, cô đều sẽ đi rất thuận lợi.
Sau khi sống lại Khương Lệ Vân từ chối tra nam, sau đó nhìn Phùng Dịch nhà hàng xóm vừa đen lại vừa gầy thở dài một tiếng.
Một Phùng Dịch đời trước có thể chăm sóc cô ổn thỏa, bế một người hơn năm mươi kilogram như cô đi lại tự nhiên, bây giờ lại như cây trúc vậy.
Cô có thể làm sao bây giờ? Chỉ có thể nỗ lực nuôi anh cường tráng.
Cha Phùng Dịch mất sớm, mẹ dẫn theo anh tái giá, trong nhà có năm đứa nhỏ, anh là đứa nhỏ không được coi trọng nhất, ngoại trừ Khương Lệ Vân nhà bên, không ai để ý đến anh.
Mộng tưởng lớn nhất của anh chính là có thể cùng Khương Lệ Vân kết hôn, nếu như không thể kết hôn, đời này đi theo Khương Lệ Vân cũng được.
Bắt đầu từ ngày nọ, Khương Lệ Vân đút cho anh ăn…
Phùng Dịch hạnh phúc đến mức sắp hôn mê.
Người trong thôn đều thấy rất rõ ràng, nhà họ Phùng sẽ không để cho một kẻ vướng víu như Phùng Dịch cưới vợ, Phùng Dịch nhất định là một kẻ độc thân đến già.
Kết quả: Phùng Dịch đem mình “gả” ra ngoài, gả cho cô con gái nhà họ Khương.
Theo nhà Khương lão tam càng lúc càng có tiền, anh cũng trở thành người đàn ông khiến cho người ta hâm mộ nhất.
Nguyên chủ xinh đẹp như hoa, có hai đứa con đáng yêu, chồng quanh năm không có ở nhà nhưng tiền lương cao có thể nuôi cô. Mẹ chồng dữ dằn đành hanh nhưng lại vui vẻ hòa nhã với cô, còn không cần cô ra đồng làm việc. Cô lại nhạy cảm và yếu ớt tự biến mình thành cái túi trút giận, chồng vừa chết thì mình cũng nghẹn chết tươi.
Lâm Thù: Có em bé đáng yêu để ngắm, có tiền để ăn thịt, không có chồng gây rắc rối lại có mẹ chồng dũng mãnh bảo vệ, cuộc sống tốt đẹp này biết đi đâu mà tìm?
Dứt khoát nằm yên đợi chết cho rồi, ngày nào cũng dẫn con đi trồng hoa, nấu món ngon, ăn dưa xem kịch.
Người toàn thôn đều đang đợi xem trò cười của Lâm Thù, chồng của ả đàn bà diêm dúa này chết rồi, chắc chắn sẽ bị nhà chồng ngược đãi, bắt nạt đến chết cho mà xem.
Mẹ chồng đanh đá: Giữ lại gà mái già của nhà các người nhé, tôi mua về bồi bổ cho con dâu thứ ba của tôi, ngày nào nó cũng vất vả quá.
Thôn dân: Nhàn rỗi đi dạo mà cũng vất vả?
Lâm Thù cầm cái cuốc lên định đi trồng ít rau.
Chị dâu cả lập tức giành lấy: Em dâu, em mau đi nghỉ đi, chút việc này chị chỉ làm mấy phút là xong ngay!
Người trong thôn: Hừ, đều là giả dối hết, cô ta còn trẻ chắc chắn không thủ tiết nổi đâu, đảm bảo sẽ gả cho một lão già nào đó!
Ngày hôm sau, các cán bộ kết hôn lần đầu vừa trẻ tuổi vừa tuấn tú trong thành phố nháo nhào xách túi to túi nhỏ đến tận cửa cầu hôn, trông rất chân thành thâm tình: Đồng chí Lâm Thù, cô thật cần cù và dũng cảm, tôi muốn kết làm bạn đời cách mạng với cô.
Lâm Thù đáp với vẻ nhẹ nhàng bâng quơ: Anh rất tốt nhưng tôi rất tiếc, tôi phải thủ tiết với chồng tôi cả đời.
Cánh đàn ông ưu tú tiếc nuối rời đi: Hu hu hu, cô ấy rất yêu Lục Thiệu Đường.
Cha mẹ có con gái trong thôn: Hay là cô giới thiệu cho con bé nhà chúng tôi với!
Người trong thôn: Cô ta có năng lực đến đâu thì đã sao? Không có chồng thương, không có chồng…
Sau đó người chồng cao lớn và tuấn mỹ đó của Lâm Thù trở về, lái trên con xe Jeep lớn, mặc bộ quân trang phẳng phiu, tuổi còn trẻ mà đã vinh dự thăng chức làm tham mưu trưởng!
Người trong thôn: Chuyện tốt đều bị cô ta húp hết trơn!
Lục Thiệu Đường kết hôn được ba ngày đã phải rời nhà về bộ đội, sau năm năm trải qua thập tử nhất sinh mới có thể về nhà, vậy mà lúc đi ngang qua quán cơm lại nhìn thấy vợ mình và một người đàn ông khác… đang xem mắt?
Người đàn ông: Đồng chí Lâm Thù, tôi đã ngưỡng mộ cô từ rất lâu rồi, xin hãy kết làm bạn đời cách mạng…
Lâm Thù: Chắc anh nói đùa rồi, tuy rằng chồng tôi đã không còn nhưng tôi sẽ yêu anh ấy cả đời, thủ tiết cả đời vì anh ấy.
Lục Thiệu Đường: !
Anh sải bước đi về phía cô nhưng cô lại… bỏ qua anh mà đi mất?
Lâm Thù: Má ơi, vừa rồi có phải cô nhìn thấy hồn ma của Lục Thiệu Đường không vậy? Anh rất cao lớn, rất đẹp trai, rất dũng mãnh, rất lạnh lùng! Chắc là anh không nhận ra mình đâu… không nhìn thấy mình, không nhìn thấy mình, chuồn là thượng sách.
Sĩ quan Lục tuổi trẻ đầy hứa hẹn, cao lớn lại tuấn tú phát hiện sau khi có vợ có con, vậy mà anh lại phải theo đuổi lại vợ mình từ đầu!
Suy nghĩ không muốn người biết của Lâm Thù: Oa, anh ấy vừa cao vừa đẹp trai, vai rộng eo thon ngực nở! Bụng có cơ, ngực có cơ, chân lại còn dài! Mình ưng nha!
Sau đó, này này này, Lục Thiệu Đường, anh là cái giống chó ngốc gì vậy, đừng có động vào tôi!
Chào mừng mọi người đến với hố nhà mình, đây là tác phẩm tiếp theo trong năm nay của đại thần Đào Hoa Lộ, mọi người có thể đọc các tác phẩm tiêu biểu của tác giả này như:
Thập Niên 70 Xuyên Thành Tẩu Tử Của Nam Chủ
Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá
Tên Khác: Thập Niên 80: Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Kiều Thê, Cấm Dục Quan Quân Đỏ Mặt Đến Mang Tai
[Song khiết + đọc tâm thuật] [Quân nhân + xinh đẹp tinh quái + đại lão tàn tật + cưới trước yêu sau + sủng văn + sảng văn + mỹ thực + ngọt văn + đoàn sủng]
Tô Linh Vũ được nuông chiều từ bé, sống trong nhung lụa lại bị hệ thống dẫn đến thập niên 80 thiếu cái ăn cái mặc, trở thành vợ cũ độc ác của nam chính trong văn quân nhân kết hôn.
Cho dù nam chính có gia thế hiển hách, không cần cơm cà cháo hoa, cô cũng không có gì phải ấm ức hết, cũng may nhờ vào nổi cáu và trở mặt mà nhiệm vụ ngày thường đều được hoàn thành, cuộc sống cũng coi như thoải mái.
Nhưng không biết tại sao, cô càng lúc càng gây chuyện thì ánh mắt của người xung quanh càng ngày càng chiều.
Cha chồng cho tiền tiêu vặt, mẹ chồng tặng ngọc bội, cô em chồng và cậu em chồng quan tâm hiểu chuyện.
Tỉnh lại sau giấc ngủ xuyên đến không gian song song, sinh ra trong thời buổi loạn lạc, Tôn Biền lớn lên trong khu nhà xưởng của nhà máy điện và lốp xe những năm 80.
Một câu chuyện nhẹ nhàng về cuộc sống hàng ngày của nhà họ Tôn.
Dàn ý: Cho dù thời đại thay đổi như thế nào, người một nhà và người yêu vĩnh viễn không thay đổi.
Ngoài bộ điền văn trên, team mình còn làm một số bộ điền văn khác đã hoàn như.
+ Trở Lại Thập Niên 60: Quân Tẩu Toàn Năng: Đã hoàn
1: Trở Lại Thập Niên 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố – Đã hoàn
2: Thập Niên 70: Người Ngoài Hành Tinh Làm Giàu – Đã hoàn
3: Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu – Đã hoàn.
4: Thập Niên 80: Đại Vương Hải Sản (Dịch) – Đã hoàn.
5: Thập Niên 70 Xuyên Thành Tẩu Tử Của Nam Chủ – Đã hoàn.
6: Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ - Đã hoàn
7: Thập Niên 70: Nhật Ký Chồng Đểu Vợ Lười – Đã hoàn
8: Thập Niên 70: Tiểu Bánh Bao Pk Mẹ Kế Đã hoàn
9: Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con: Đã hoàn
10: Thập Niên 70: Cô Em Chồng Cực Phẩm Đã hoàn
11: Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá – Đã hoàn
12: Nhà Trẻ Số Một Vũ Trụ - Nhà Trẻ Đệ Nhất Vũ Trụ - Đã Hoàn
13: Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo – Đã Hoàn
14: Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá - Đã Hoàn
15: Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm – Đã Hoàn
16: Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa – Đã Hoàn
17: Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn: Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư – Đã Hoàn
18: Thập Niên 70: Ôm Chặt Bắp Đùi Đại Lão – Đã hoàn
19: Thập Niên 70: Nữ Phụ Phản Công – Đã hoàn
20: Xuyên Đến Năm Mất Mùa: Trong Không Gian Ta Có Vật Tư – Đã hoàn
21: Thần Thám Hương Giang – Đã Hoàn
22: Thập Niên 60: Mang Theo Không Gian Làm Thanh Niên Trí Thức – Đã hoàn
23: Nông Môn Cay Nữ: Mang Theo Không Gian Trăm Tỷ Đi Chạy Nạn – Đã hoàn
24: Tướng Môn Mãnh Nữ: Dẫn Theo Manh Bảo Chạy Nạn – Đã hoàn
25: Thập Niên 80: Nhà Chồng Cực Phẩm – Đã hoàn
26: Thập Niên 60: Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn – Đã hoàn
27: Trở Lại Thập Niên 80: Dẫn Dắt Cả Nhà Làm Giàu – Đã hoàn.
28: Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Bị Tháo Hán Sủng Đến Khóc – Đã hoàn
29: Xuyên Đến Thập Niên 70: Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài – Đã hoàn