Nghĩ tới đây Diệc Thanh Thanh càng thêm để bụng luyện tập kỹ năng săn thú, có một số công cụ cũng cần dần chuẩn bị:
“Đồng chí Vân, có phải anh rất giỏi về chế tạo đồ gỗ hay không, tôi có thể nhờ anh làm ít đồ giúp tôi được không?”
Vân Cô Viễn nghĩ thầm, cuối cùng cô gái này cũng biết nhờ anh giúp đỡ, lúc trước anh bày nhiều đồ như vậy, còn không phải là vì chuyện này.
“Muốn làm gì?”
“Tôi muốn một cái ghế nằm có thể lắc lư, còn muốn cung đi săn.” Diệc Thanh Thanh nói.
Cần ghế nằm lắc lư Vân Cô Viễn còn có thể hiểu, cung đi săn ư?
“Cô biết dùng cung à?” Vân Cô Viễn thực sự kinh ngạc.
Mình là vì gia đình, có nhà như không nhà, có mẹ như không mẹ, lúc này mới cần tự mình nghĩ cách giải quyết vấn đề, học được không ít tay nghề.
Mấy đứa bé thường được trong nhà yêu thương, không cậy sủng mà kiêu đã tốt lắm rồi, cô gái yêu cuộc sống giống như ánh mặt trời như Diệc Thanh Thanh, vậy mà biết dùng cung?
Diệc Thanh Thanh gật đầu: “Biết một chút.”
Cô chính là ăn ngay nói thật, một chút cũng chỉ có một chút, kỹ năng săn thú còn phải học mà.
Vân Cô Viễn chỉ cảm thấy cô đang khiêm tốn:
“Được, tôi làm cho cô, lát nữa cô thử kéo dây cung của tôi trước, tôi sẽ tự có tính toán. Còn ghế bập bênh, cần thời gian dài hơn chút.”
“Được, bao nhiêu tiền?” Diệc Thanh Thanh vui sướng hỏi.
Vân Cô Viễn vốn dĩ rất vui, vừa nghe thấy cô nói như thế ý cười mất sạch, ở trong mắt cô anh là người sống chết đòi tiền như vậy sao?
Diệc Thanh Thanh thấy anh không trả lời, nhìn anh một cái.
Cô luôn cảm thấy trên người người này đang có khí lạnh dâng cao, nhưng mà trời nóng quá, còn rất mát mẻ nên cô tới gần anh hơn chút.
Nếu ở phương nam, chỉ sợ có thể làm điều hòa di động dùng!
Vân Cô Viễn thở dài một hơi khó có thể nghe thấy: “Không cần tiền, cô dạy tôi nấu ăn nhiều hơn chút là được.”
Không cần tiền ư?
Chuyện này không giống với anh, lúc trước Lý Mộng Tuyết nhờ anh giúp chở ít đồ, anh đều thu của người ta 1 tệ!
Diệc Thanh Thanh cũng không biết mình có hời gì có thể chiếm, tục ngữ nói miễn phí mới là quý nhất, khi người khác cho bạn thứ gì đó miễn phí, nhất định là mưu đồ thứ quý giá trên người bạn.
Cho nên người này coi trọng thứ gì của cô?
Cô nhìn Vân Cô Viễn một cái với vẻ nghi ngờ, thật sự không cần tiền ư?
Vân Cô Viễn gật đầu: “Không cần, coi như là học phí dạy tôi nấu cơm.”
“Nhưng lần trước anh làm giá đựng chậu bàn ghế cũng nói cũng là học phí.” Diệc Thanh Thanh vẫn có chút không tin.
Vân Cô Viễn biết không nói rõ, chỉ sợ cô sẽ không nhận: “Ít đồ này nhiều nhất đủ cho cô dạy tôi gần tháng, lần này lại tăng lên ít.”
Lúc này Diệc Thanh Thanh mới biết được lần trước mình hơi qua loa, cũng không hỏi anh cần dạy bao lâu.
Nếu lúc này anh đã nói, vẫn nên hỏi rõ một chút thì hơn: “Dài hơn ư?”
Vân Cô Viễn cẩn thận nghĩ một lát, quá ngắn cô sẽ không đồng ý, sẽ cảm thấy mình đang tìm cớ, trên thực tế có mưu đồ khác.
Quá dài thì không tiện sau này anh tặng đồ cho cô, nên suy nghĩ một lát mới nói: “Đồ lần này tương đối khó làm, đến khi ăn tết thì thế nào?”
Diệc Thanh Thanh vẫn luôn quan sát anh trong quá trình anh nói chuyện, nhìn anh nghiêm túc như đang đánh giá giá trị, cô mới an tâm hơn:
“Được rồi, nhưng mà không thể nhiều lần tôi đã ăn đồ của anh không trả tiền được, sau này anh muốn học làm gì thì nói với tôi trước một tiếng, tôi sẽ chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn trước.”
Vẫn nên phân rõ không thiếu nợ nhau thì hơn, ân tình trân quý hơn mấy món đồ này nhiều.
“Được.” Vân Cô Viễn bất đắc dĩ đồng ý.
“Em đã nói sao anh Vân muốn đuổi em đi mà, hóa ra là muốn ở đây ăn mảnh!” Cao Bắc Trụ lén lút chui ra khỏi cây, hét to một tiếng.
Vân Cô Viễn: “…”
Tiểu đệ này chỉ sợ không thể nhận.
Còn chưa kịp bảo cậu ta câm miệng, cậu ta đã thấy Diệc Thanh Thanh ở bên trong lều.
Xong đời, anh Vân của cậu ta có tiểu đệ mới, vị trí tiểu đệ số một của cậu ta khó giữ được.
“Tôi mời cô ấy tới dạy riêng tôi nấu cơm.” Giọng nói của Vân Cô Viễn lạnh lẽo, còn nhấn mạnh chữ riêng, đang là thế giới hai người lại bị tiểu đệ thiếu một sợi dây thần kinh hủy hoại.
“Không, không…” Cao Bắc Trụ run lẩy bẩy: “Thanh niên trí thức Diệc, rất xin lỗi, chỉ tại tôi miệng thối, nói sai. Hai người chậm rãi học nấu ăn đi, tôi có việc cần trở về, ha ha!”