Khát vọng sống bản năng khiến Cao Bắc Trụ quyết định nhận lỗi với thanh niên trí thức Diệc trước tiên, cậu ta cảm nhận được rõ khi cậu ta nói những lời này, trong mắt anh Vân của cậu ta bùng cháy ngọn lửa sát ý, khi nói chuyện càng bằng phẳng không có cảm xúc.
Cao Bắc Trụ nhanh chóng chạy xa mấy chục mét, không thấy bóng dáng lều gỗ mới dừng lại thở hổn hển, đúng là đáng sợ!
Cậu ta vỗ mạnh đầu mình một cái: “Ai bảo mày nghĩ quẩn trong lòng, cố chấp muốn tới xem cơ!”
Hơn nữa có phải anh Vân đối xử quá tốt với thanh niên trí thức Diệc kia rồi hay không?
Không thích hợp!
Cô gái này có gì hiếm lạ, da thịt non mịn, sai bảo cũng không tiện, còn có thể khiêng có thể giúp như cậu ta ư?
Đúng là khó hiểu.
Cao Bắc Trụ trở về nhà, nhìn thấy cha cậu ta ra khỏi phòng thì gọi cha mình lại: “Cha, con hỏi cha một chuyện!”
“Chuyện gì?” Trưởng thôn Cao Vi Dân nói, hiếm khi con trai ông ấy biết học tập, thỉnh giáo ông ấy vấn đề.
“Một người đàn ông, vì sao muốn nhận một cô gái làm tiểu đệ, lại không cần đồng chí nam cơ thể cường tráng làm tiểu đệ?” Cao Bắc Trụ hỏi.
“Đâu có ai cần con gái làm tiểu đệ, người ta là xum xoe!” Trưởng thôn Cao Vi Dân tức giận nói.
“Vậy vì sao phải xum xoe với con gái?” Cao Bắc Trụ lại hỏi.
Trưởng thôn nâng tẩu hút thuốc cũ trong tay lên muốn đánh cậu ta:
“Con đoán xem tên nhãi ranh con ra đời kiểu gì, còn không phải là vì ông đây xum xoe với mẹ con, lừa bà ấy tới tay, mới có các con! Chuyện như vậy mà cũng cần hỏi ông đây, có phải sau này con định độc thân cả đời hay không? Tức chết cha, cha đánh chết đứa con không nên thân như con!”
Cao Bắc Trụ nhảy nhót lung tung trốn: “A! A! Cha cẩn thận đánh gãy tẩu hút thuốc của cha đấy, mẹ sẽ không mua cái mới cho cha đâu!”
“Con còn dám nói? Ông đây không thể làm hỏng tẩu thuốc bảo bối, con không xứng…” Trưởng thôn Cao Vi Dân nói xong thì muốn cởi giày đánh cậu ta: “Con còn dám trốn?”
“Mẹ, mẹ, cha lại nổi điên đánh con!” Cao Bắc Trụ vội vàng gọi vào trong phòng: “Cha còn nói năm đó là lừa mẹ tới tay!”
“Tên nhóc thối này!” Cao Vi Dân tức tới mức ước gì có thể tát giày vào mặt cậu ta: “Còn dám tố cáo ông đây?”
Hứa Đông Mai nghe thấy giọng con trai đi ra: “Lừa cái gì? Lừa gì hả?”
Cao Bắc Trụ vội vàng trốn sau lưng mẹ cậu ta: “Cha mới nói năm đó cha lừa mẹ tới tay mới có chúng con.”
“Cao Vi Dân!” Hứa Đông Mai nhướng mày.
Trưởng thôn Cao Vi Dân vội vàng giải thích:
“Đừng nghe thằng nhãi này nói linh tinh, hôm nay thằng bé vất vả lắm mới tìm tôi thỉnh giáo đạo lý, tôi vốn rất vui, kết quả bà đoán xem thằng bé hỏi gì?”
Hứa Đông Mai không nói gì, bình tĩnh nhìn ông ấy.
Cao Vi Dân không dám úp úp mở mở:
“Vậy mà thằng bé hỏi tôi vì sao một người đàn ông xum xoe với một người phụ nữ, hỏi là làm thế làm gì? Tôi thấy thằng bé không chỉ không học tốt, sau này cưới vợ cũng là đầu óc không rõ ràng lắm!”
“Bắc Trụ, cha con nói thật sao?” Hứa Đông Mai cũng kinh ngạc, con của bà ấy thường ngày có vẻ thông minh, tuổi cũng không còn nhỏ nữa, sao khiến con gái vui mà cũng không hiểu được?
Cao Bắc Trụ biết tình thế không ổn, nếu nói thật sợ sẽ bị đánh kép, nên nhanh chóng chuồn mất.
“Đông Mai, sớm chú ý đối tượng thích hợp với tên nhóc thối này đi, tôi sợ đến lúc đó thằng bé ngốc như vậy không cưới được vợ.” Cao Vi Dân muốn dùng con trai dời lực chú ý của vợ.
“Ông mới ngốc ấy, đâu có ai nói con trai mình như vậy, lúc trước ông nói gì mà ông lừa được tôi, tôi còn chưa quên đâu!”
“Bà đừng nghe tên nhóc thối kia nói linh tinh, tôi chưa từng nói mấy lời đó!”
“Thật ư?”
“Thật, tôi lấy… Tôi lấy tẩu hút thuốc bảo bối của tôi ra để thề!”
…
Bên này Cao Bắc Trụ chạy ra ngoài còn đang suy nghĩ câu nói cuối cùng của cha cậu ta.
Cưới vợ ư?
Không phải là anh Vân muốn cưới thanh niên trí thức Tiểu Diệc kia làm vợ đấy chứ, cho nên đối xử tốt với cô, muốn lừa cô tới tay?
Anh Vân mới bao nhiêu tuổi, đã nghĩ tới chuyện tìm vợ cho mình?
Không hổ là anh Vân, ha ha, cậu ta là người đầu tiên biết được chuyện này, bảo mật, bảo mật!
Ăn cơm trưa xong, Vân Cô Viễn thuần thục thu dọn.
Ngay sau đó Diệc Thanh Thanh bắt đầu thử cung tên, Vân Cô Viễn chỉnh cho cô có thể kéo căng.
“Có cố hết sức không?” Vân Cô Viễn hỏi.
Diệc Thanh Thanh lắc đầu: “Hình như vừa vặn tốt.”