Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài (Dịch Full)

Chương 91 - Chương 91: Cùng Nhau Xây Phòng Chứa Củi

Unknown Chương 91: Cùng nhau xây phòng chứa củi

Lúc này Vân Cô Viễn xem như có nhận thức mới đối với sức lực của cô: “Được, tôi biết rồi.”

“Vậy hôm nay cứ tạm như vậy đã nhé?” Diệc Thanh Thanh nói.

Vân Cô Viễn nói: “Đợi đã, dù sao tôi cũng phải làm chỗ để thịt khô, cô có muốn làm một cái hay không?”

Đương nhiên là Diệc Thanh Thanh muốn, cô tính toán lấy cớ làm chất củi, tìm chú Hữu Căn nhờ làm phòng chứa củi to một chút, vừa có thể tích trữ củi vừa hun thịt, cho nên ý của anh là?

Vân Cô Viễn nhìn thoáng qua củi lửa trong sọt Diệc Thanh Thanh:

“Cô tích trữ củi mùa đông đúng không, củi này nên để ở chỗ có thể che mưa mới dễ đun. Tôi cũng muốn làm một phòng chứa củi, dùng phòng chứa củi để thịt khô, không bằng chúng ta làm cùng nhau đi?”

Anh thấy Diệc Thanh Thanh hơi do dự nói:

“Phòng chứa củi này để ở góc sân, có hai mặt tường có thể làm sân, tường sau nhà ở dùng chung. Hai chúng ta xây chung, còn có thể phân công nhau làm việc, tôi làm tường đất, cô phụ trách cắt cỏ cũng có thể nhanh hơn chút.”

Nói thì có đạo lý, nhưng vẫn là cô chiếm tiện nghi.

Diệc Thanh Thanh không muốn nợ ân tình của người ta, người này lại không nhận tiền, không phải là lại làm giao dịch tăng kỳ hạn dạy nấu ăn đấy chứ?

“Nếu cô cảm thấy tôi bị thiệt, sau khi xây phòng chứa củi kia xong, thì nấu một bữa ăn ngon cho tôi là được.” Vân Cô Viễn nói.

Sao người này như biết trong lòng cô nghĩ gì thế, làm một bữa ăn ngon, dựa theo tiêu chuẩn mời khách lần trước, như vậy mình không tính chiếm tiện nghi.

Dù sao thời buổi này lương thực rất đắt, không khác cô mời chú Hữu Căn tới giúp lắm, nhưng thật ra không tiện từ chối, cung tên và ghế bập bênh của cô còn cần dựa vào anh mà.

“Được, vậy buổi chiều tôi đi cắt cỏ.” Diệc Thanh Thanh đồng ý.

Vân Cô Viễn gật đầu nhìn cô rời đi, thực ra anh rất muốn đi cắt cỏ với cô, cùng đi chặt cây làm bó củi, lúc nào cũng muốn ở bên cạnh cô, nhưng nếu nóng vội trái lại sẽ dọa cô chạy mất.

Ghế bập bênh, cung tên cô là không có lựa chọn nào khác mới tìm anh, nhưng xây phòng chứa củi, với giao tình của cô với người trong thôn, hoàn toàn có thể tìm người khác.

Tuy lần này là anh cưỡng cầu, nhưng cô nhả ra cũng là tiến bộ rất lớn.

Tốt xấu gì cũng có thể mượn chuyện này ở chung nhiều hơn một lát.

Sau khi hai người tách ra, Diệc Thanh Thanh cõng sọt về nhà trước, sau đó mới đi cắt cỏ.

Cắt cỏ về xong cô rải trên sân, phơi cỏ trên đất.

Nơi này dùng để trồng mầm cây cao một chút lại chuyển tới trồng từng luống.

Sau này cô còn dọn ra một vị trí ở góc tường bên này, dùng để xây phòng chứa củi.

Chuẩn bị xong xuôi, cô bắt đầu nấu cơm.

Giữa trưa ăn thịt, buổi tối ăn thanh đạm một chút, chỉ nấu ba phần bánh nhân rau hẹ và canh trứng.

Diệc Thanh Thanh đánh giá, chiều hôm nay, cộng thêm ngày mai tan làm xong sẽ có thể xây xong phòng chứa củi, cô quyết định phụ trách hai bữa cơm tối của Vân Cô Viễn.

Nhưng mà không thể quá phong phú, niên đại này cho dù là nhà giàu có, cũng không luôn ăn thịt cá.

Cho nên tối nay nấu đơn giản chút, tối ngày mai sẽ nấu ít thịt.

Ba phần bánh có nhân này thì hai phần là của cô, buổi tối và sáng mai hai bữa, phần khác mới là của Vân Cô Viễn.

Nấu xong cô bưng qua gõ cửa.

Vân Cô Viễn nhanh chóng mở cửa.

“Đây là cơm tối nay.” Diệc Thanh Thanh đưa hai cái bát trong tay cho anh: “Hôm nay tương đối đơn giản, ngày mai sẽ nấu ngon hơn cho anh.”

Vân Cô Viễn vốn tưởng rằng ngày mai mới có thể được ăn cơm cô nấu, không nghĩ tới hôm nay cũng có, kinh ngạc vui mừng ngoài ý muốn:

“Tay của tôi hơi bẩn, cô tiến vào đặt lên bàn giúp tôi đi.”

Tối ngày đầu tiên Diệc Thanh Thanh và Tiền Lai Lai đã tiến vào phòng anh cùng dọn dẹp, lần trước nhìn anh xây bếp cũng chỉ lướt qua một lát, lúc ấy trong phòng còn rất đơn sơ, tờ báo cũng chỉ dán bên giường đất.

Lúc này tiến vào nhìn, cô thấy trên giường đất có thêm một kệ sách, bên trong đặt ít sách, trên bàn giường đất còn có sổ tay, trên mấy bức tường đều dán báo, dán còn hợp quy tắc hơn cô một chút, trong phòng cũng có thêm đồ nội thất.

“Tôi ăn cơm xong sẽ tới dẫm đất giúp anh.” Diệc Thanh Thanh cầm bát đặt trên bàn cho anh.

“Không cần, tôi đã làm gần xong, cô ăn xong thì nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai còn phải đi làm mà, đừng để bị mệt.” Vân Cô Viễn nói.

Mấy ngày nay nghỉ cô bận rộn không ngừng nghỉ, anh nhìn cũng đau lòng.

“Được, vậy tôi đi đây.” Diệc Thanh Thanh nghe anh nói đã làm gần xong, cũng không kiên trì.

Trở về ăn cơm rửa mặt xong, thì lên giường đi học.

 


Bình Luận (0)
Comment