Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí

Chương 179

 
Sáng hôm sau, trời còn chưa hửng hẳn, Bùi Từ đã lặng lẽ rời khỏi ký túc xá.

Anh là đội trưởng đại đội bay, có xe chuyên dụng riêng nên chẳng cần phải đi xin xe như trước. Khi đồng đội còn đang say giấc trong chăn ấm, Bùi Từ đã một mình lái xe đi, trên người mang theo mùi xà phòng thơm dịu, lòng bàn tay lại rịn mồ hôi vì căng thẳng.

Trên đường đi, anh còn ghé qua khu chăn nuôi, rồi mới chạy thẳng về phía nhà họ Phương.

Bùi Từ tắt máy xe, ngồi lặng một lát rồi mới chậm rãi bước xuống. Anh ngẩng đầu nhìn quanh, bốn bề vắng lặng, tim đập thình thịch. Lúc cúi xuống soi gương chiếu hậu lần cuối để kiểm tra tóc tai, cổ áo, thấy mọi thứ đâu vào đấy, anh mới rón rén bước đến trước cửa nhà họ Phương, gõ nhẹ.

Rõ ràng nơi này trước kia anh coi như nhà mình, thường ra vào tự nhiên như không. Vậy mà hôm nay, tim lại như có con thỏ nhỏ nhảy loạn lên, vừa hồi hộp vừa phấn khích.

Phương Tri Lễ ra mở cửa nhìn thấy là Bùi Từ liền kinh ngạc hỏi:

“Ủa, sao cậu tới sớm vậy? Dạng Dạng còn chưa thức đâu.”

“Ừm… tôi chờ cô ấy.” – Bùi Từ nhìn vào ánh mắt dò xét của đối phương, vội vàng bổ sung “Trưa nắng gắt, tôi muốn đi sớm một chút, khỏi để cô ấy bị phơi nắng.”

Lý do này xem chừng cũng hợp tình hợp lý, vì từ căn cứ về thành phố cũng phải mất gần một tiếng lái xe.

Phương Tri Lễ không nghi ngờ gì, gật đầu:
 

“Vậy tôi đi gọi Dạng Dạng dậy.” 
 

Phương Tri Lễ sợ quá muộn sẽ làm em gái mình bị phơi nắng hỏng mất.

Bùi Từ nhanh tay lẹ mắt giữ người lại: “Tri Lễ, không vội, chờ Dạng Dạng ngủ thêm một lát nữa.”

Phương Tri Lễ quay đầu lại, ánh mắt hơi nghi hoặc:
“Không phải cậu bảo muốn đi sớm kẻo nắng sao?”

Trong lòng có quỷ nhìn cái gì cũng chột dạ, Bùi Từ hôm nay trước sau cũng không dám nhìn thẳng vào mắt Phương Tri Lễ: “Nếu nắng quá thì… thì đội mũ sẵn, tôi sẽ nhắc cô ấy mang theo mũ.”

Cũng đúng.
 

Phương Tri Lễ cảm thấy hôm nay Bùi Từ quá kỳ lạ. Đột nhiên anh cũng ghé sát vào Bùi Từ hít một hơi: “Bùi Từ, cậu dùng kem chống nắng à?”

“Không có.”

“Sao lại thơm vậy?”

“Có thể… có thể là mùi xà phòng giặt quần áo.”

Phương Tri Lễ gãi đầu: “Xà phòng cậu mua có mùi hương à? Sao xà phòng tôi mua lại toàn mùi dầu mỡ?”

“Tôi cũng không biết, chỉ là tùy tiện lấy ở Cung tiêu xã thôi.”

Bùi Từ cảm giác Phương Tri Lễ cứ hỏi mãi, trán anh đều đổ mồ hôi, cũng may Phương Tri Lễ không tiếp tục hỏi.

***

Phương Tri Ý biết hôm nay sẽ vào nội thành chơi nên dậy từ rất sớm. Cả nhà ăn sáng xong mới hơn bảy giờ một chút. Anh cả đưa chị dâu đến bệnh viện trước, anh hai thì vội đi căn cứ huấn luyện sớm, trong nhà chỉ còn lại cô và Bùi Từ.

Nghe anh hai nói anh đã đến từ lúc sáu giờ sáng, cô ngẫm nghĩ chắc anh nôn nóng, nên cô không để anh đợi lâu, liền tranh thủ thu xếp rồi chuẩn bị ra ngoài.

Nhưng trước khi bước ra cửa, Phương Tri Ý bỗng quay lại, chạy vào trong phòng lấy chiếc mũ của mình. Dù trời còn chưa có nắng, cô vẫn cẩn thận đội lên, chỉnh lại vành mũ cho ngay ngắn, rồi bước nhanh đến trước mặt Bùi Từ, ánh mắt long lanh đầy mong đợi.

“Bùi Từ, mũ của em có đẹp không?” – cô ngẩng mặt lên, nhẹ nhàng hỏi, hai tay kéo nhẹ vành nón, đôi mắt hạnh như đang phát sáng.

Bùi Từ nghe tiếng, quay đầu lại đã thấy cô gái nhỏ nhảy đến trước mặt mình. Cô mặc chiếc váy dài kẻ ô màu xanh lá non, dáng vẻ tươi mát dịu dàng như cơn gió đầu hạ. Chiếc mũ rộng vành cùng tông được đội nghiêng nghiêng trên mái tóc đen mượt, dưới vành mũ là gương mặt nhỏ xinh như hoa nở, má lúm đồng tiền ẩn hiện theo nụ cười rạng rỡ. Mắt cô cong cong như vầng trăng non, nhìn anh chăm chú như thể chỉ chờ một lời khẳng định.

Anh bất giác bật cười, giọng dịu dàng hơn cả làn gió sớm: “Đẹp lắm.”

Nghe được câu trả lời, Phương Tri Ý cười càng tươi, rồi tháo mũ xuống. Bùi Từ thuận tay đón lấy, ánh mắt anh lấp lánh dịu dàng, giọng nói như mang theo cả nắng mai: “Dạng Dạng, mình đi thôi.”

——————

Phương Tri Ý thật ra ít khi vào thành phố. Ở căn cứ, mọi thứ đều đã đủ dùng, hơn nữa sau khi vào Viện Nghiên cứu thì cô càng bận rộn. Lần gần nhất ra nội thành cũng là dịp Tết, theo chị dâu đi mua sắm vài thứ. Gần nửa năm không đến, thành phố vẫn thế, chỉ là dường như người lại đông hơn trước.

Bùi Từ nói sẽ đưa cô đến công viên chèo thuyền, xem động vật, cho nên họ không ghé đâu khác mà lái xe thẳng đến công viên Tây Hồ. Công viên mở cửa lúc tám giờ sáng, khi họ đến đã là tám giờ rưỡi, nhưng trong công viên đã khá đông người.

Sau khi đỗ xe xong, Bùi Từ từ ghế sau lấy ra chiếc túi vải màu xanh ô-liu – loại túi quân dụng phổ biến trong quân đội, tay xách túi, tay kia anh nắm lấy tay Phương Tri Ý, nhẹ nhàng nói: “Dạng Dạng, em đứng đây đợi anh một chút, anh đi mua vé.”

Mặc dù hôm nay là chủ nhật, trường học và các xí nghiệp đều nghỉ, nhưng vì còn sớm nên quầy vé chưa quá đông. Bùi Từ nhanh chóng mua được vé, tay cầm hai tấm vé chạy về phía cô, vừa giơ cao vé vừa nói với vẻ hào hứng chẳng khác gì đứa trẻ: “Có vé rồi, mình vào thôi!”

 

Bình Luận (0)
Comment