Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí

Chương 180

 
Phương Tri Ý nhìn vẻ mặt rạng rỡ của anh, suýt nữa thì bật cười. Trong lòng cô bỗng dấy lên một suy nghĩ—chẳng lẽ... đây là lần đầu anh đi công viên? 
 

Nhìn cái cách Bùi Từ cầm vé, mắt sáng long lanh như được phát kẹo, lại không ngừng liếc sang cô chờ phản ứng, Phương Tri Ý thật sự muốn trêu anh vài câu. Nhưng còn chưa kịp mở miệng, phía sau đã có mấy người chen lên, khiến dòng suy nghĩ của cô bị cắt ngang.

Ban đầu Phương Tri Ý cho rằng công viên vào thời đại này cũng không lớn lắm, ai ngờ bước vào rồi mới biết mình đã đoán sai.

Công viên này rộng lớn ngoài sức tưởng tượng, lại có một vẻ đẹp rất riêng của vùng đất Tây Bắc. 
 

Giữa cái nắng hanh hanh của sáng sớm và cơn gió cao nguyên phóng khoáng, những hàng liễu mềm mại rủ xuống ven hồ lặng lẽ, như dải lụa xanh vắt ngang mặt nước. Lá liễu đung đưa trong gió, soi bóng xuống làn nước gợn lăn tăn, đẹp đến mức khiến người ta phải dừng lại ngắm nhìn một hồi lâu.

Không chỉ có liễu, bên hồ còn mọc cả những cây du, cây dương cao vút, tán lá xanh um không hề bị cắt tỉa, cứ thế vươn mình giữa trời như mang trong mình khí chất của những người lính trẻ nơi biên giới—tự do, vững chãi và đầy sức sống. Dọc hai bên lối đi là những bụi hoa dại, đủ màu đủ sắc. Dù không rực rỡ như những chậu hoa được chăm chút kỹ lưỡng ở miền Nam, nhưng giữa cái đất khô cằn này, vẻ đẹp của chúng lại khiến người ta phải tấm tắc. Đó là vẻ đẹp của sự kiên cường, mạnh mẽ vươn lên, cũng giống như những cô gái nơi vùng biên cương này—mộc mạc mà duyên dáng.

Vì hôm nay là Chủ nhật, nên công viên cũng đông đúc hơn thường ngày. Người lớn dẫn theo con nhỏ, thanh niên trai gái đi dạo theo cặp. Dù thời ấy chuyện nam nữ vẫn còn bị ràng buộc bởi nhiều quy tắc, nhưng yêu đương thì không ai cấm—chỉ cần không quá lộ liễu. Ban ngày mà nắm tay, khoác tay, đôi khi ôm nhẹ một cái cũng không ai nói gì. Nhưng nếu ban đêm còn ôm ấp ngoài công viên thì coi chừng bị mắng là "tác phong không nghiêm", nặng thì còn bị mời lên trạm dân phòng kiểm điểm.

Mới bước vào cổng công viên, Phương Tri Ý đã thấy một đôi trai gái đang hẹn hò. Cậu thanh niên nói gì đó, cô gái đỏ mặt cúi đầu rồi đưa tay đẩy nhẹ anh ta một cái, sau đó ngượng ngùng chạy lên phía trước. Thanh niên cười tươi, không nói không rằng liền chạy theo. Phương Tri Ý tò mò nhìn, cứ nghĩ chắc chắn chàng trai sẽ ôm cô gái từ phía sau như trong tiểu thuyết. Nhưng không, anh ta chỉ chạy đến đi cạnh cô gái, sau đó đưa tay nhẹ nhàng kéo lại phần tay áo của cô đang định lùi ra một chút. Tay không chạm tay, nhưng ánh mắt trao nhau đã đủ rõ ràng hơn vạn lời yêu.

Cứ thế lặp đi lặp lại, khiến Phương Tri Ý đều xem vui vẻ, nói chuyện yêu đương là cái dạng này sao? Bùi Từ nghe thấy tiếng cười nghiêng đầu nhìn cô bé đang cười vui vẻ, theo ánh mắt nàng hướng về phía trước nhìn thoáng qua, kết quả cái gì cũng không thấy: “Dạng Dạng em đang cười cái gì vậy?”

Phương Tri Ý vừa định quay sang nói chuyện thì lại nhanh chóng nuốt lời vào trong. Nhỡ đâu cô nói hớ, khiến Bùi Từ hiểu lầm rồi quay ra trêu ghẹo thì sao? Nghĩ vậy, cô bèn đổi chủ đề thật nhanh:

“Không có gì đâu… À, Bùi Từ, phía trước có phải là vườn thú không? Em chưa bao giờ được đến đó cả. Chúng ta đi xem đi?”

Ở thời mạt thế trước kia, vườn thú là thứ gì đó chỉ tồn tại trong sách vở. Cô xuyên tiến quyển sách này lại đúng lúc gia đình gặp biến cố, một đường từ thành Nam đến đây "lánh nạn", con đường phía trước mờ mịt, đâu có tâm trạng dạo công viên. Đến biên cương mọi thứ đều trở nên tốt hơn, nhưng cô cũng bận rộn, hơn nữa ở khu chăn nuôi bất cứ lúc nào cũng có thể nhìn thấy dê bò ngựa, ngoài đồng còn có thể nhìn thấy thỏ hoang, gà rừng. Mùa đông còn có thể nhìn thấy cáo nhỏ ra kiếm ăn, vận may không tốt còn có thể gặp được bầy sói. Cho nên đối với vườn bách thú cô chưa từng nghĩ tới.
 

Nhưng hiện tại thì khác, cô bỗng cảm thấy rất hứng thú. Có quá nhiều loài vật cô chưa từng được tận mắt nhìn thấy. 

Thấy cô đột nhiên phấn khích hẳn lên, Bùi Từ chỉ mỉm cười dịu dàng, không nỡ từ chối:
“Được, em thích thì chúng ta đi xem động vật trước.”

Thật ra, kế hoạch ban đầu của anh là dẫn cô đi dạo quanh hồ, rồi chọn thời điểm thích hợp trên thuyền để nói rõ lòng mình. Nhưng nhìn dáng vẻ hào hứng chẳng khác gì trẻ con kia, anh đành tạm gác dự định, tùy theo ý cô trước đã.
 

Công viên Tây Hồ gọi là công viên, nhưng kỳ thực bên trong cũng là vườn thú luôn. Ở thời điểm này, chưa có khái niệm tách riêng như sau này. Khuôn viên rộng lớn được chia làm hai bên—một bên là cảnh quan thiên nhiên, lối đi uốn lượn, nhiều cây xanh và bồn hoa—nơi thường có các đôi nam nữ trẻ tuổi dạo chơi, còn bên kia là khu nuôi động vật với chuồng trại được rào chắn, khu này thường đông trẻ nhỏ hơn.


 

Bình Luận (0)
Comment