Lúc ấy, phim chiếu rạp không nhiều lựa chọn như sau này, phần lớn là phim cách mạng, phim chiến tranh. Ban đầu Bùi Từ định chọn một bộ phim nhẹ nhàng kể về cuộc sống của bộ đội biên phòng, nhưng Phương Tri Ý lại bị thu hút bởi tấm áp phích phim về không quân.
Nội dung phim kể về trận phản công khốc liệt, trong đó phi công của ta, dù trang bị còn kém, vẫn dũng cảm không lùi bước, phối hợp nhịp nhàng với bộ đội dưới mặt đất để đẩy lùi máy bay địch xâm lược. Những cảnh tượng hào hùng như vậy khiến người xem không khỏi máu nóng sục sôi.
“Bùi Từ, mình xem phim này đi.” – cô chỉ vào áp phích, ánh mắt sáng lấp lánh.
Bùi Từ chẳng hề suy nghĩ, lập tức đồng ý. Anh xếp hàng mua vé, đưa tiền cho nhân viên soát vé, nhận lại hai tấm vé đỏ thẫm đã được đóng dấu rõ ràng.
Vì rạp chiếu phim có màn hình lớn, mọi người vẫn quen nói “ngồi xa thì xem phim, gần thì xem diễn”, nên anh chọn hàng ghế phía sau, vừa đủ để nhìn toàn cảnh mà vẫn không bị che khuất. Hai người vừa cầm vé xong, thấy cũng đã gần giờ chiếu, liền cùng nhau vào rạp.
Rạp chiếu phim là một căn phòng tối đơn sơ, tường được lót vải nhung đen, không để ánh sáng lọt vào. Mỗi cửa đều có nhân viên gác, khi khách đến sẽ kiểm tra vé, sau đó vén rèm cho khách vào rồi không quên nhắc nhở:
“Đồng chí, xin mời ngồi đúng số ghế ghi trên vé.”
Mặc dù hôm nay là Chủ nhật, nhưng rạp chiếu phim không quá đông. Phần lớn người xem là các đôi trai gái trẻ tuổi, đa phần đều tránh chọn những bộ phim chiến tranh. Có lẽ vì thế mà phòng chiếu vẫn còn trống khá nhiều ghế, nhất là dãy phía sau — nơi hai người họ đang ngồi.
Ghế ngồi trong rạp làm bằng gỗ, có thể bật lên xuống khi đứng dậy, thiết kế đơn giản, không có tay vịn. Vừa ngồi xuống, Bùi Từ đã rút từ túi ra một chiếc khăn tay mới, đưa cho Phương Tri Ý:
"Lát nữa nếu nóng thì em dùng khăn này lau mồ hôi nhé."
Chiếc khăn này anh vừa mới mua, còn cẩn thận giặt bằng xà phòng thơm vào tối qua, giờ đây phảng phất mùi hoa quế dịu nhẹ.
Phương Tri Ý còn chưa kịp nói gì thì bàn tay kia đã bị Bùi Từ nắm chặt lấy. Anh thừa lúc cô chưa phản ứng kịp, đã kéo bàn tay nhỏ bé ấy đặt lên đùi mình, nắm chặt không buông.
Phương Tri Ý quay sang nhìn anh, định hỏi gì đó thì thấy người đàn ông kia làm như không có chuyện gì xảy ra, ngồi ngay ngắn, nghiêm chỉnh như học sinh mẫu mực. Anh còn làm bộ làm tịch nhỏ giọng nhắc:
"Dạng Dạng, phim sắp bắt đầu rồi, đừng cử động lung tung."
Ai cử động lung tung? Cô có động đậy gì đâu chứ?
Thôi bỏ đi, nếu anh thích nắm tay, thì nắm đi. Dù sao ...
Cô cũng thích mà !
Phương Tri Ý không nhịn được nhớ lại lần đầu gặp Bùi Từ. Khi ấy anh thích trêu cô, nhưng lại luôn lặng lẽ giúp đỡ, làm việc gì cũng tỉ mỉ, cẩn trọng, giống như một người anh trai cực kỳ chu đáo. Dáng vẻ thì khỏi phải nói, đẹp trai hiếm có, mà còn biết giữ gìn sạch sẽ, gọn gàng. Trong căn cứ này, nhiều đồng chí nam hành xử cộc cằn, luộm thuộm, nhưng Bùi Từ thì hoàn toàn khác biệt.
Anh không hề yểu điệu, nhưng lại mang đến cảm giác dễ chịu, mát mẻ, sạch sẽ như làn gió đầu hè. Bàn tay anh vì rèn luyện mà chai sần, nhưng vẫn ấm áp, móng tay được cắt tỉa gọn gàng, sạch bong.
Lúc nãy cô còn bảo anh bị "trúng độc" tình yêu, giờ nghĩ lại thì cô cũng đâu có khác gì. Chỉ là... cô ngại không nói ra. Nhưng nghĩ kỹ thì, yêu mà — có gì phải giấu?
Hơn nữa,Bùi Từ người này, dường như hoàn toàn chính là dựa trên những yêu cầu của cô mà lớn lên.
Khi cô đang mải mê suy nghĩ, bộ phim đã bắt đầu. Cô tưởng nắm tay như vậy sẽ khiến mình mất tập trung, ai ngờ lại xem đến say mê, không rời mắt.
Phim kể về những phi công bảo vệ bầu trời Tổ quốc. Dù chiến đấu cơ lạc hậu, trang bị thua xa đối thủ, họ vẫn không nao núng, liều mình chiến đấu để bảo vệ vùng trời thiêng liêng. Những hình ảnh bi tráng ấy khiến mắt Phương Tri Ý đỏ hoe. Nước mắt cứ thế rơi xuống — không cầm được.
Mỗi lần anh gặp sự cố trên không, đều là dốc hết sức giữ lấy máy bay, giữ lấy sinh mạng của đồng đội và cả niềm tin của Tổ quốc. Một tấc không lui, một bước không nhường.
Những năm qua, dân tộc này có thể từng bước đứng dậy, thật sự là quá gian nan. Bao nhiêu máu, bao nhiêu nước mắt, bao nhiêu hy sinh lặng thầm... đều đổi lấy từng phần đất liền không bị chia cắt, từng khoảng trời xanh được bình yên.
Nghĩ đến đây, cô không khỏi rưng rưng. Cũng chẳng lạ gì khi dân tộc này, dù từng bị chà đạp, chia cắt, trải bao nhiêu khổ đau, đến cuối cùng vẫn có thể sừng sững mà đứng lên. Bởi vì phía sau là bao thế hệ người đã nguyện dùng chính xương máu của mình mà đúc thành tương lai, đúc thành cột sống kiên cường cho cả dân tộc này.