Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí

Chương 192

 
Sắp tới đơn vị sẽ tổ chức đợt bay thử nghiệm mới, Phương Tri Ý rất có thể sẽ phải ăn ngủ tại viện nghiên cứu suốt một thời gian dài. Vì vậy, cô tranh thủ dẫn Bùi Từ đi mua ít đồ dùng cá nhân ở trung tâm thương mại. Trước khi đi, cô đã liệt kê rõ ràng thứ cần mua: một ít bàn chải, khăn mặt, gói xà phòng thơm và hộp kem dưỡng tay hàng phân phối hạn chế.

Thế mà vừa bước chân vào cửa, chưa kịp dừng lại ở quầy đầu tiên, Bùi Từ như bị giật dây, hễ cô liếc nhìn món gì, anh đều lập tức lấy cho bằng được. Cô mới chạm mắt vào đôi dép vải lót lông, anh đã ôm luôn cả hai cỡ. Cô chỉ dừng lại một giây trước kệ đựng nồi men, anh đã bê cả bộ xuống, nói là để "nấu cháo khuya lúc trời lạnh".

Cô càng đi, anh càng gom như thể nhà sắp hết sạch đồ. Cuối cùng đứng nhìn cả núi đồ lỉnh kỉnh trước mặt, Phương Tri Ý nhịn không được, than nhẹ: 

"Bùi Từ, anh tiêu kiểu này, có khi sau này nhà mình phải ra đứng đầu gió mà húp cháo loãng đấy!"
 

Câu nói chỉ là buột miệng, ai ngờ ba chữ “nhà của mình” vừa thốt ra, Bùi Từ lập tức cứng người trong nửa giây, rồi ánh mắt sáng rực, hệt như đứa trẻ bất ngờ được phát kẹo. Anh vội vã xoay sang nhìn cô, mắt đầy xúc động: "Không đâu! Em yên tâm, anh nuôi được em mà, Dạng Dạng. Về nhà, anh sẽ đưa hết tiền phụ cấp mấy năm nay tích góp cho em giữ. Nhà anh còn mảnh đất với vài cây trồng do ông nội để lại, em giữ luôn, nhà mình chắc chắn không đến nỗi uống gió Tây Bắc."

Cô đỏ mặt, vội vàng ngắt lời:
 

“Ai… Ai muốn bảo quản chứ.” 
 

“Không đúng. Bùi Từ, anh nhớ kỹ anh đã đồng ý em, về nhà trước không nói chuyện này.”

Bùi Từ gật đầu như gà mổ thóc, lập tức đáp lời:
"Nhớ rồi nhớ rồi! Không nói thì không nói. Anh lén đưa cho em cũng được!"

Ai muốn anh lén lút đưa cho chứ?

Nhìn vẻ mặt lấm lét mà vẫn không che giấu được ý cười kia của anh, Phương Tri Ý vừa ngại vừa tức, nhưng trong lòng lại ấm đến khó tả. Cô biết anh thật lòng, biết anh chẳng bao giờ tính toán với mình, chỉ sợ cô thiếu thốn một chút là vội vã muốn bù đắp. Nhưng mà—cũng không thể bày ra hết tình cảm ngay giữa đường giữa chợ thế này được!

“Ơ, đồng chí nhỏ, hai em lâu rồi chưa đến trung tâm thương mại mua đồ phải không? Hôm nay có muốn mua len sợi không? Quầy của chị lại về thêm một lô len sợi đẹp hơn, mau đến xem xem.”

Hai người ban đầu đứng nói nhỏ trong một góc, kết quả bỗng nhiên một chị bán hàng mặc áo ngắn màu đỏ đi ngang qua, nhìn thấy Phương Tri Ý và Bùi Từ vẻ mặt kinh hỉ, tất cả đều là niềm vui khi nhìn thấy khách lớn, nhiệt tình lấy len sợi ra ở quầy giơ lên chào đón hai người họ.

Lúc này, trong trung tâm thương mại, bất kể là người bán hàng hay khách hàng đều nhìn về phía hai người. Phương Tri Ý và Bùi Từ liếc nhau rồi nhanh chóng đi tới, sợ chị bán hàng lại hô to vài câu nữa. 
 

Dù sao Phương Tri Ý cũng muốn mua len sợi, vừa lúc cũng có thể xem xem.

Nhìn thấy hai người, chị bán hàng thật sự giống như nhìn thấy người thân, cũng không vội giới thiệu sản phẩm mà ngược lại quan tâm hỏi: “Hai đồng chí lâu rồi chưa đến trung tâm thương mại rồi, chị còn tưởng hai người không ở bên này nữa chứ.”

Phương Tri Ý nhớ rõ lần mua len sợi gần nhất vẫn là hơn một năm, hai năm trước, chị bán hàng thế mà vẫn nhớ rõ họ: “Chị ơi, chị vẫn nhớ chúng em ạ?”

Phương Tri Ý nhớ rõ lần gần nhất cô mua len sợi ở đây cũng đã hơn một năm, có khi là hai năm trước rồi. Thế mà chị bán hàng vẫn nhận ra hai người, khiến cô hơi bất ngờ:
“Chị ơi, chị vẫn nhớ bọn em ạ?”

“Làm sao mà quên được chứ!” – Chị bán hàng cười tươi, ánh mắt tràn đầy niềm vui như gặp lại người quen thân thiết – “Không giấu gì hai em, chị đứng bán ở quầy len này cũng gần chục năm rồi, nhưng chưa từng gặp cặp đôi nào vừa xinh đẹp vừa dễ mến như hai em cả.”

Nói rồi, chị còn liếc mắt đầy ẩn ý nhìn sang Bùi Từ.

Thật ra trong lòng chị nhớ kỹ hai người không chỉ vì ngoại hình nổi bật, mà còn vì mấy năm gần đây, giữa thời buổi kinh tế còn nhiều thiếu thốn, mấy ai vào quầy len mà không hỏi giá trước? Ấy vậy mà hai người lại thẳng tay chọn loại đắt nhất, mua số lượng cũng chẳng ít. Đã thế, tính tình lại dễ thương, nói chuyện lịch sự, chị làm sao mà không có ấn tượng sâu sắc cho được?
 

Phương Tri Ý nghe được lời này ngượng ngùng cười cười, nói vậy cũng quá khoa trương rồi.

Còn Bùi Từ thì đứng bên, nghe chị bán hàng khen thì tâm trạng lâng lâng hẳn. Rõ ràng chị ấy đang mượn chuyện nói bóng gió để khen “tiểu đối tượng” của anh mà! Anh đang định tranh thủ phụ họa vài câu thì đã bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của Phương Tri Ý.

Cô chỉ liếc anh một cái, ánh mắt lại như đang nhắc nhở: Anh mà dám hó hé thêm tiếng nào là em không để yên đâu đấy.
 

Bùi Từ lập tức cụp mắt, rụt cổ như gà bị mắng, khuôn mặt tuấn tú lộ rõ vẻ uất ức nhưng không dám lên tiếng
 

Chị bán hàng nhìn hai người mắt đưa mày lại, có chút kỳ lạ, có điều chuyện người khác chị cũng không tiện lắm miệng, mà trước tiên lấy len sợi ra cho Phương Tri Ý chọn lựa.

“Tiểu đồng chí, em xem thử loại len mới này đi, so với lần trước thì mềm tay hơn nhiều đấy. Chị nói thật, đợt này bên trên vừa phân xuống lô hàng tốt lắm, toàn loại sợi mịn, sờ vào là biết liền.” Vừa nói, chị vừa nhấc cuộn len nhung lên đặt vào tay Phương Tri Ý để cô thử.

 

Bình Luận (0)
Comment