Đào Quế Vân liền nói người này có việc mà, nếu không vô cớ đứng ở cửa nhà bà làm gì. Bà chỉ tay vào mấy túi quả mọng và bó hoa phơi khô đặt bên góc giàn phơi:
“Chính là mấy loại này đấy, đội trưởng Bùi lại đây nhìn thử. Loại quả này có thể dùng để nhuộm vải. Dạng Dạng rất thích mấy màu tự nhiên kiểu này, nói là định tự mình nhuộm vải để may quần áo mặc.”
Nghe vậy, Bùi Từ lập tức đẩy cổng gỗ bước vào, ánh mắt nghiêm túc nhìn kỹ từng loại quả, từng cánh hoa khô đã mất nước nhưng vẫn còn phảng phất màu sắc ban đầu. Anh khẽ gật đầu: “Cảm ơn cô Đào.”
“Cậu tính tự mình đi hái cho con bé đấy à?” – Đào Quế Vân hỏi.
“Vâng, cho nên muốn xem rốt cuộc trông như thế nào.”
“Vâng.” – Bùi Từ không giấu, cũng chẳng có gì phải giấu – “Nên cháu muốn đến xem cho rõ là loại nào, đỡ đi nhầm.”
Bùi Từ cũng không giấu giếm, chuyện này cũng không có gì đáng giấu, tuy rằng hiện tại Tề Chiêu đã bị bắt, bên nông trường tạm thời cũng không có chuyện gì, nhưng bên đó cách căn cứ vẫn quá xa. Hơn nữa phía sau là những dãy núi liên miên bất tận, lại không có người, vạn nhất gặp phải dã thú thì quá nguy hiểm. Anh biết cô có nhiều ý tưởng, nếu có thể vừa nghe nói đến đã vui vẻ đi hái, khẳng định là thích lắm, vừa lúc nhân mấy ngày này anh còn rảnh rỗi giúp cô hái về một ít, cũng tránh việc cô một mình chạy đi khiến mọi người lo lắng.
“Loại này có nhiều màu lắm.” – Đào Quế Vân chỉ tay từng bó – “Con bé thích nhất là màu tím với lam, còn có ít màu vàng và hồng nhạt nữa."
Bùi Từ gật đầu, mắt dõi theo từng cánh hoa, từng loại quả, cẩn thận ghi nhớ hình dáng và màu sắc. Ghi xong hết trong đầu, anh quay lại lễ phép nói lời cảm ơn:
“Cảm ơn cô Đào, cháu nhớ kỹ rồi ạ. Không quấy rầy cô nghỉ ngơi nữa, cháu về đây.”
Đào Quế Vân thấy thời gian cũng không còn sớm, vẫy vẫy tay nói: “Đi thôi đi thôi.”
Ra khỏi sân, Bùi Từ bước chậm lại, rồi bất giác quay đầu nhìn về phía nhà họ Phương.
Cửa sổ phía đông vẫn còn sáng đèn. Qua lớp kính trong veo, anh thấy bóng dáng nhỏ nhắn của Phương Tri Ý đang nói chuyện gì đó trong phòng, vừa nói vừa cười, trông rạng rỡ vô cùng. Cô bé còn nghịch ngợm nhún nhảy theo nhịp, chẳng khác nào chú chim sẻ nhỏ vừa phát hiện điều thú vị.
Bùi Từ nhìn mà trong lòng bỗng thấy ngứa ngáy. Khi nào mới được cưới cô về nhà đây?
Anh đã chẳng còn muốn ở một mình trong ký túc xá lạnh tanh nữa. Nhưng nghĩ đến chuyện cả hai còn chưa chính thức ra mắt người lớn, danh phận đã có nhưng còn chưa được phép công khai, lại thấy trong lòng trống rỗng một khoảng. Có chút tủi thân.
Có điều tủi thân thì tủi thân, việc cần làm cho đối tượng thì không thể bỏ sót một việc nào. Ngày mai kết thúc công việc anh liền đi hái quả mọng và hoa dại cho cô trước đã.
Trong đầu anh đã hiện lên hình ảnh kích động của cô khi nhìn thấy anh mang về mấy rổ đồ vật cô thích, Bùi Từ lại nhịn không được âm thầm nở nụ cười.
Đào Quế Vân nhìn Bùi Từ rời đi sau đó lại âm thầm lẩm bẩm một câu: “Sau này ai mà cưới được con bé Dạng Dạng, e là phải chịu không ít vất vả đây.”
“Gì cơ mẹ?” – Điền Ngọc Phân vừa bước ra sân, thấy mẹ chồng đứng đó lâu chưa vào nhà, sợ bà đi lại nhiều mỏi chân nên định ra đỡ, thì tình cờ nghe được câu nói ấy. Cô hơi ngạc nhiên, giọng mang theo chút tò mò.
Cô Đào quay sang con dâu, kể lại chuyện Bùi Từ vừa đến tìm mình hỏi kỹ về mấy loại hoa dại và quả mọng:
“Cậu ấy đến tận nơi chỉ để hỏi cho kỹ, sợ hái nhầm. Nói là Dạng Dạng thích mấy màu vải đó nên tính tự đi hái về cho con bé nhuộm. Nói thật, mấy năm nay đội trưởng Bùi đối xử với Dạng Dạng... phải nói là chẳng khác gì anh ruột. Mà thật ra, còn chu đáo hơn cả ruột thịt.”
Nói đến đây, Đào Quế Vân bất giác nhớ lại chuyện Giang Quang Vĩ, giờ nghĩ lại bà vẫn thấy khi đó bà tìm Bùi Từ nói chuyện là quá chính xác.
Điền Ngọc Phân vừa giúp mẹ chồng thu lại mấy thứ đang phơi trong sân, vừa cười nói:
“Cũng phải thôi, Dạng Dạng ai mà không thương? Văn Quân còn coi cô bé như em ruột. Huống chi còn có hai ông anh ruột chính hiệu bảo bọc hết mực.”
Nghe vậy, Đào Quế Vân cũng bật cười, nét mặt rạng rỡ:
“Vậy nên mẹ mới nói, sau này ai muốn rước con bé về làm vợ, chỉ riêng ba ông anh kia thôi cũng đủ... khiến người ta nản lòng rồi.”
Nói đến đây, cả hai cùng cười rôm rả. Nhà ở sát vách, nghĩ đến cảnh sau này có đám cưới, Điền Ngọc Phân đã thấy háo hức, đến lúc đó kết hôn cô nhất định phải đi xem.