Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí

Chương 197

 
Phương Tri Ý không biết Bùi Từ đi lên núi bên nông trường hái quả mọng. Đến tối ăn cơm vẫn không thấy Bùi Từ đến, liền hỏi Phương Tri Lễ: “Anh hai, hôm nay sao anh không về cùng anh Bùi Từ vậy?”

Phương Tri Lễ lắc đầu: “Không biết hôm nay cậu ta có việc gì, anh tan huấn luyện liền không thấy người nữa.”

Lúc này Thái Văn Quân từ phòng bếp bưng thức ăn ra hỏi một câu: “Thế có đợi Bùi Từ một chút không?” Mấy năm nay mọi người đều ăn tối cùng nhau, khi Bùi Từ có việc không thể đến thì luôn báo một tiếng, lần này không nói cũng không biết vì sao, sợ không đợi thì không tốt lắm.

Phương Tri Ý nghĩ người này sẽ không vẫn vòn giận dỗi đấy chứ ? Nhưng anh chắc không keo kiệt như vậy. Phương Tri Ý nhìn thoáng qua cửa, không thấy bóng dáng Bùi Từ, lại hỏi Phương Tri Thư một câu: “Anh cả, anh cũng không thấy anh Bùi Từ sao?”

Phương Tri Thư mang món canh cuối cùng lên: “Không thấy, chắc bị chuyện gì đó vướng bận rồi.”

“Vậy em để phần đồ ăn cho anh ấy.” Phương Tri Ý nói rồi đi vào phòng bếp lấy cái bát lớn ra, múc tất cả đồ ăn một phần riêng để lại cho Bùi Từ. Chủ yếu trong nhà có chị dâu đang mang bầu, cũng không thể kéo dài không ăn tối, tình hình của chị dâu hiện tại là một người ăn hai suất, cũng không thể để đói.

Sau khi để phần cho Bùi Từ xong, cả nhà bắt đầu ăn cơm. Ăn được một nửa thì nghe thấy tiếng gõ cửa, Phương Tri Ý còn tưởng là Bùi Từ đã về, nhanh chóng đứng dậy ra mở cửa cho anh.

“Dạng Dạng…” Đào Quế Vân chống gậy, trong tay xách một túi đồ, vào cửa nhìn thấy cả nhà đang ăn cơm liền hỏi: “Cả nhà đang ăn cơm đấy à?”

“Cô ăn cơm chưa ạ? Mời cô vào ăn cơm với chúng cháu.” Thái Văn Quân hô.

“Không cần không cần, nhà cô cũng cũng sắp ăn cơm rồi, cô đến đây đưa ít đồ cho Dạng Dạng thôi.” Nói rồi đưa cái túi kẹp gỗ trong tay cho Phương Tri Ý: “Cô đã tìm hết những cái kẹp trong nhà có thể dùng cho cháu rồi, đến lúc đó cháu muốn nhuộm vải thì chắc đủ rồi, cháu muốn nhuộm thì gọi tôi một tiếng, tôi sang giúp.”

Phương Tri Ý nhìn những cái kẹp cô Đào chuẩn bị cho mình, vội nói: “Cô Đào, cháu tạm thời chưa nhuộm đâu, cháu còn chưa đi hái quả mọng nữa mà.”

Thực ra cô đã có ý định đi từ hôm trước, nhưng trong nhà ai cũng can ngăn. Chị dâu đang mang thai, không tiện đi cùng. Anh cả và anh hai lại bận suốt mấy ngày liền, sáng đi sớm, tối mới về, chẳng có thời gian rảnh để đưa cô lên núi. Một mình thì không ai yên tâm cho đi, nên cô đành tạm gác lại, nghĩ bụng dẫu sao cũng không gấp.

Nghe vậy, Đào Quế Vân nhướng mày ngạc nhiên:
“Ơ? Không phải đội trưởng Bùi đã đi hái cho cháu rồi sao?”
 

Ánh mắt bà đảo một vòng quanh bàn ăn, xác nhận thật sự không thấy bóng dáng Bùi Từ đâu cả. Rõ ràng chiều nay Bùi Từ còn ghé nhà bà, mượn liền mấy cái rổ lớn.

Lúc này đến lượt Phương Tri Ý ngẩn người, mắt mở to nhìn cô Đào như không tin vào tai mình:
“Cô... sao cô biết ạ?”

Cô Đào cười nhẹ, tay chống gậy, giọng có chút đắc ý xen lẫn trìu mến:
“Tối qua cậu ấy đến sân nhà cô, cẩn thận từng chút một, coi kỹ mấy chùm quả mọng còn lại trong vườn. Hỏi tới hỏi lui, rồi so với mẫu màu cháu từng nói, cứ như sợ hái nhầm ấy. Đến chiều lại qua mượn rổ, rõ ràng là chuẩn bị kỹ càng để hái về cho cháu.”

Bà nghĩ quả mọng đã hái về thì chắc chắn sắp bắt đầu nhuộm rồi, lúc này mới lục tung tìm hết những cái kẹp phơi đồ có thể dùng trong nhà đưa cho Phương Tri Ý.

Phương Tri Ý nghe được Bùi Từ đi hái quả mọng cho mình thì trong lòng như pháo nhỏ liên tục nổ tung, tiễn Đào Quế Vân xong cô cũng không còn tâm trí ăn cơm nữa, lấy hộp giữ nhiệt ra bỏ toàn bộ đồ ăn đã để phần cho Bùi Từ vào, sau đó nói một câu: “Anh cả, chị dâu, em đi đưa cơm cho anh Bùi Từ ạ.”

Nghe vậy, Phương Tri Lễ vội nhét luôn miếng thịt đang gắp vào miệng, còn chưa kịp nhai kỹ đã nuốt xuống:
“Dạng Dạng, em ăn nhanh lên rồi đi đi, ăn xong thì anh hai sẽ đi cùng em.”

Chờ ăn xong trời đã tối rồi, Bùi Từ buổi chiều liền mượn rổ đi ra ngoài, khẳng định là chưa ăn gì, anh đã huấn luyện cả một buổi chiều, mỗi lần anh hai về đều đến nhà đều đói đến mức cô tưởng chừng anh có thể nuốt chửng cả một con trâu, Bùi Từ chắc chắn cũng không khác là mấy.

Chưa ăn gì... mà còn đi hái quả cho mình...

Nghĩ đến đây, lòng cô nhói lên một chút, rồi bất giác đứng bật dậy:
“Anh hai, em ăn no rồi! Em mang cơm qua cho anh ấy đây!”

Nói dứt câu, cô đã với tay lấy hộp cơm, xoay người chạy đi, chẳng buồn nhìn lại.

Phương Tri Lễ lại nhồm ngoàm mồm to ăn vài miếng thịt mới giật mình, lầm bẩm:

“Ai da, mình nên đi cùng Dạng Dạng chứ, tối thế này nguy hiểm biết bao.” Tối thế này đi cùng một người đàn ông không phải anh em ruột sao mà yên tâm được chứ?

Anh hốt hoảng ném đũa, miếng cơm cuối cùng cũng chẳng buồn ăn, lau miệng qua loa rồi vội vã chạy ra cửa, nhưng đuổi theo ra ngoài thì đã không còn nhìn thấy bóng dáng cô em gái nhỏ của mình nữa.

Phương Tri Thư liếc mắt nhìn em trai mình, lúc này mới biết nguy hiểm ư?

Anh khẽ lắc đầu thở dài.

Chậm!!
 

Bình Luận (0)
Comment