Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí

Chương 235

Chu Giới Nhiên đương nhiên sẽ không không biết điều, gật đầu nói: “Được, anh cũng về nghỉ ngơi đây.” Nói xong lại gật đầu với Bùi Từ rồi xoay người rời đi.

Phương Tri Ý nhìn theo bóng lưng Chu Giới Nhiên khuất dần, trong lòng bất giác dâng lên một tia cảm khái.

Người anh hàng xóm này, thật sự rất tốt.

Cô vẫn tưởng sau chuyện hiểu lầm lần trước, ít nhiều gì anh cũng sẽ có chút để tâm. Nhưng không. Anh chẳng hề tỏ ra bận lòng, trong cách cư xử vẫn luôn điềm đạm, chừng mực, không vượt quá cũng không lùi lại — đúng mực đến mức khiến người khác thoải mái.

Ở chung thì lịch sự, kiềm chế. Trong công việc lại càng tỉ mỉ, cẩn trọng đến gần như khắt khe. Dù chỉ là một công nhân phổ thông, anh cũng sẽ nghiêm túc lắng nghe, trao đổi rõ ràng. Đối với nghiên cứu khoa học, lại càng khiêm tốn, chuyên chú, có loại kiên nhẫn như mài ngọc.

Tính tình ổn định, không tranh cao thấp, cũng không so đo thắng bại. Ở tuổi 23 đã đạt được thành tựu thế này, trừ trường hợp ngoại lệ là cô, thì quả thực hiếm thấy.

Thật ra, nghĩ kỹ lại, những người xung quanh cô dường như ai cũng rất lợi hại.

Anh cả, anh hai, Bùi Từ… bây giờ lại có thêm Chu Giới Nhiên.

Nghĩ đến đây, cô hơi cong môi.

Cũng phải thôi. Nếu không có nhiều người xuất sắc như vậy tụ lại, thì làm sao trong ba mươi năm ngắn ngủi, họ có thể vượt qua bao quốc gia từng đi trước, để rồi vươn lên hàng đầu?

Bùi Từ nhìn đối tượng của mình cứ nhìn chằm chằm theo bóng lưng Chu Giới Nhiên đang rời đi, không nói không rằng, bước thẳng tới đứng chắn trước mặt cô.

Phương Tri Ý giật mình một chút, ngẩng đầu lên đã thấy anh đang cau mày, bèn giả vờ ngơ ngác hỏi:
“Sao vậy anh?”

Còn sao nữa? Bùi Từ nhướng mày, mắt hơi nheo lại:
“Dạng Dạng, em có phải quên mất mình có đối tượng rồi không?”

Giọng điệu mang theo vài phần oán trách, vài phần cố kìm nén — rõ ràng là không vui.
Ngay trước mặt anh mà cứ nhìn người đàn ông khác đến xuất thần như thế, lẽ nào là muốn khiến anh ghen?

Phương Tri Ý nghe vậy, đôi mắt lấp lánh ý cười, cố tình phụ họa:
“Ơ, vậy hả? Ờm… hình như em quên thật rồi ấy.”

Cô nói xong, nhấn mạnh chữ “thật”, còn gật đầu một cái, dáng vẻ nghiêm túc đến mức khiến người ta muốn cười.

Tức đến muốn cười cái loại này.

Anh biết cô gái nhỏ này lại cố tình trêu mình, nhưng vẫn rất phối hợp “nhập diễn”, gương mặt đầy uất ức như thể sắp bị bỏ rơi đến nơi:
“Dạng Dạng mà thật sự quên rồi, chắc anh buồn đến chết mất…”

“Lừa anh đấy.” Phương Tri Ý cười khúc khích, nhẹ nhàng đáp, “Quên rồi thì còn mang cơm cho anh làm gì?”

Bùi Từ nghe xong, trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua.

Anh biết rõ cô không quên. Cô nhớ anh hơn bất kỳ ai.
Nhưng mà, nghe cô trực tiếp nói ra như vậy lại là một loại cảm thụ khác, trái tim không nhịn được mà đập mạnh một cái — “thình thịch”.

“Được rồi, đi về ăn cơm trước đã.” Lúc này người đến người đi, nhìn bộ dạng đáng thương của ai đó, không biết còn tưởng mình bắt nạt anh, cô thì không muốn mang tiếng đó đâu.

Bùi Từ nghe được tiếng nói vội “Ừm” một tiếng bước nhanh đuổi kịp đối tượng nhà mình.

Sau khi ăn cơm xong, thời gian vẫn còn khá sớm. Bùi Từ đi rửa sạch hộp cơm rồi cất vào túi, tính toán ngày mai sẽ trả lại cho xưởng chế tạo.

Đặt hộp cơm xuống, anh cúi người nhìn thoáng qua cảnh sắc ngoài cửa sổ, đã hơn 9 giờ tối, bên ngoài trời cũng đã tối sầm. Trong ánh sáng lúc sáng lúc tối, Bùi Từ phát hiện những vì sao treo lơ lửng trên không trung, bỗng nhiên quay đầu lại nói với Phương Tri Ý: “Dạng Dạng, muốn đi ngắm sao không? Anh dẫn em đi ngắm sao.” anh biết viện nghiên cứu có một nơi đặc biệt thích hợp để ngắm sao.

“Được.” Ở thế giới này đã lâu, Phương Tri Ý không còn là kẻ lúc nào cũng mang theo sát khí, nghi kỵ, dối trá, và bản năng sinh tồn sắc bén như lưỡi dao.
 

Cô đã thay đổi — đã học cách sống như một con người thật sự.
Phần lớn ký ức từ mạt thế, cô đều cẩn thận chôn giấu, khoá chặt ở nơi sâu nhất trong tâm trí. 
 

Chỉ còn lại vài điều cô vẫn giữ lại đến tận bây giờ:
Một là niềm đam mê với máy móc.
Hai… chính là tình yêu dành cho bầu trời, đặc biệt là bầu trời đêm.

Ở mạt thế, cô từng giết người dưới những tầng mây u ám đến tuyệt vọng, từng lê lết qua vô số đêm tối mịt mùng, không trăng, không sao, không chút ánh sáng nào để bấu víu.
Bây giờ, khi ngẩng đầu còn thấy được sao, khi trong lòng còn có thể lặng yên mà cảm nhận một đêm yên tĩnh, đối với cô, đó không chỉ đơn thuần là thích — mà là một dạng biết ơn.

Bùi Từ thấy cô gật đầu đồng ý thì lập tức thu dọn đồ đạc, lấy chìa khóa xe, rồi dắt cô ra cửa.
Nơi cần đến không gần, lái xe vẫn là tiện nhất.
Chiếc xe của anh có giấy thông hành, ra vào căn cứ cũng không gặp trở ngại gì.

Mãi đến khi xe dừng lại, Phương Tri Ý mới phát hiện nơi họ đến là một sườn núi nhô cao, cách biệt với dãy núi phía sau căn cứ.
Khác hẳn những rặng núi đầy cây xanh, nơi đây là một vùng đất hoang vu.
Trên núi không có gì cả — chỉ toàn cát vàng, trập trùng trải dài đến tận chân trời.
Gió thổi mạnh từng cơn, lướt qua sườn núi như lưỡi dao lạnh, mang theo tiếng rít dài miên man, va vào những triền đất khô cằn rồi vang vọng như tiếng than khóc của linh hồn lang thang.
Người trong vùng gọi nơi này là “thành phố ma quỷ”, vì tiếng gió không khác gì tiếng gào của quỷ dữ nơi hoang mạc.

Thế nhưng… bầu trời ở đây lại đẹp đến nao lòng.
Tinh tú trải đầy trời, từng ngôi sao lấp lánh, rõ nét đến mức như thể chỉ cần giơ tay là chạm được.
Dải ngân hà vắt ngang trời, lộng lẫy như tấm lụa dát bạc của thần linh.

Phương Tri Ý ngẩng đầu nhìn, không chớp mắt.
Ánh sao rọi vào đáy mắt cô, phản chiếu một thứ cảm xúc lặng lẽ mà sâu xa — như thể xuyên qua bóng tối ngàn năm mới tìm thấy ánh sáng.
Cô cứ thế đứng yên, say mê nhìn trời, chẳng buồn cúi đầu.

Bùi Từ cùng cô đứng dưới cùng một bầu trời đầy sao.
Ánh sáng lặng lẽ từ dải ngân hà đổ xuống, kéo dài bóng dáng hai người trên nền cát — dài, rất dài, như muốn hòa tan vào đêm.

“Dạng Dạng, thích không?”
Giọng anh khẽ vang lên, như là sợ phá vỡ sự tĩnh mịch dịu dàng quanh đây.

“Thích.”
Phương Tri Ý trả lời rất nhỏ, nhưng chắc chắn.

Bùi Từ siết nhẹ tay cô, giọng nói trầm thấp mà dịu dàng:
“Vậy sau này nếu anh có rảnh… sẽ đưa em tới nữa.”

Phương Tri Ý vốn định gật đầu, nhưng khóe môi khẽ cong — ý trêu chọc thoáng lóe lên trong mắt:
“Bùi Từ à, lời này của anh nói ra chẳng khí phách chút nào.”

“Hả?”
Bùi Từ nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc, nhưng vẫn khiêm tốn thỉnh giáo:
“Vậy… phải nói thế nào mới được gọi là khí phách?”

Phương Tri Ý nghiêm mặt, nhưng khóe môi đã nhịn cười muốn cong lên:
“Anh phải nói: Thích à? Vậy mảnh đất này về sau đều là của em.”

Bùi Từ: “……”
Anh im lặng mất hai giây, rồi nhíu mày nghiêm túc hỏi lại:
“Dạng Dạng, em chắc chứ?”

Phương Tri Ý cố gắng nghiêm túc gật đầu, đáy mắt lóe ý cười không giấu nổi:
“Chắc chắn. Bùi Từ, anh nói thử xem nào.”

Bùi Từ cảm thấy câu này không phải khí phách mà là hơi… kỳ kỳ. Nhưng nhìn vẻ mặt tràn đầy mong đợi của đối tượng nhà mình, anh vẫn ngoan ngoãn chiều theo:
“Thích à? Vậy mảnh đất này… về sau đều là của em!”

Phương Tri Ý nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Bùi Từ khi nói những lời này ... giọng trầm trầm, ánh mắt kiên định, đúng là cũng có vài phần khí phách. 

Nhưng cái kiểu khí phách ấy lại rơi đúng vào một khung cảnh quá mức lãng mạn: bầu trời đầy sao, gió núi rì rào, bóng hai người kéo dài trên nền cát hoang vu không một bóng người.

Lời thì oai hùng, mà hoàn cảnh thì quá đỗi hoang vắng.

Tóm lại là lời thoại và khung cảnh đặc biệt không ăn nhập với nhau.

Chính cái sự tương phản ấy khiến cô cảm thấy buồn cười đến muốn bật cười thành tiếng.

Hơn nữa cô thật không ngờ Bùi Từ lại nghe lời như vậy, một chút cũng không nghi ngờ, cứ thế mà ngây ngốc làm theo : “Bùi Từ, anh ... là đồ ngốc .”

Bùi Từ: ……!

***

Phương Tri Ý và Bùi Từ đi ngắm sao về tới viện nghiên cứu đã gần nửa đêm. Cô cứ nghĩ chuyện này chẳng ai hay biết, nào ngờ Chu Giới Nhiên lại biết, còn chủ động hỏi thăm.

Cô đương nhiên không giấu diếm, nhưng cũng tò mò hỏi: “Anh Giới Nhiên, sao anh biết chúng em ra ngoài ngắm sao vậy?”

Chu Giới Nhiên điềm nhiên đáp: “Lúc hai người về anh vẫn chưa ngủ. Anh nghe được tiếng hai người nói chuyện.”

Phương Tri Ý được phân ở ký túc xá riêng, nhưng mỗi lần muốn về phòng đều phải đi ngang qua dãy nhà nơi Bùi Từ đang ở.
Dãy nhà cấp bốn này cách âm vốn chẳng tốt, chuyện vô tình nghe được gì đó cũng không có gì lạ.

Nghe vậy, Phương Tri Ý ngạc nhiên hỏi: “Anh Giới Nhiên, tối qua anh thức khuya thế sao?” Hai người về thực sự đã rất muộn rồi.

“Tối qua anh lại chỉnh sửa bản vẽ thêm một lần nữa.”
Anh cẩn thận đưa bản vẽ mình thức trắng đêm để chỉnh sửa cho cô xem , giọng đầy tự tin mà vẫn mang chút mong chờ:
“Dạng Dạng, em xem thử xem. Anh cảm thấy bản này sẽ tiết kiệm vật liệu hơn so với bản hôm qua.”

Phương Tri Ý rất thích phong cách làm việc của Chu Giới Nhiên. Chỉ cần trò chuyện dăm ba câu là anh đã có thể lập tức quay lại với công việc, tập trung như chưa từng bị gián đoạn. Đúng là kiểu người sinh ra để làm nghiên cứu.

Cô cúi đầu xem bản vẽ, còn Chu Giới Nhiên thì lặng lẽ đứng bên cạnh, trông không khác gì một học trò đang hồi hộp chờ cô giáo chấm bài.

Ánh mắt anh dịu lại, vô thức nhớ về những chuyện từ thuở bé.

Khi đó, sức khỏe của cô không tốt, lại ít nói. Nhưng mỗi lần theo chú Phương và dì Lý đi nghe giảng, cô bé ấy luôn ngồi rất ngay ngắn, tập trung lắng nghe từng lời. Trông vừa ngoan ngoãn vừa kiên định, khác hẳn đám trẻ cùng lứa.

Có mấy lần, đúng lúc cha anh lên lớp, nhà lại không có ai trông, anh – lúc ấy mới học tiểu học – cũng bị dẫn theo. Ngồi trong lớp, chẳng hiểu mô tê gì, đầu óc cứ lơ đãng hết chỗ này đến chỗ khác. Thỉnh thoảng còn gây ra tiếng động, ảnh hưởng đến học sinh đang nghe giảng. Thế là tan học bị bố xách thẳng đến phòng giáo vụ.

Dù không phải đứa trẻ nghịch ngợm, nhưng anh cũng có cái tôi riêng. Đứng trước lời rầy la của bố, anh luôn bướng bỉnh đáp:
“Con có hiểu gì đâu mà bảo im lặng ạ.”

Cha anh lúc đó không biết từ bao giờ lại cứ thích mang Dạng Dạng ra so sánh:
“Không hiểu à? Dạng Dạng nhỏ hơn con tận năm tuổi mà còn chịu khó ngồi nghe đấy. Không hiểu thì nghe nhiều lần, nghe nghiêm túc vào, rồi sẽ hiểu!”

Bình Luận (0)
Comment