Hả? Đây là lần đầu tiên Chu Giới Nhiên cảm thấy cha mình suy nghĩ thật kỳ lạ. Làm gì có chuyện chỉ cần nghe nhiều lần là hiểu được? Nếu đúng thế, chẳng phải ai cũng thành thiên tài hết rồi sao?
Nhưng anh cũng hiểu, cha anh chắc chắn chỉ đang tìm cách bắt anh im lặng nên mới nói vậy. Anh bèn cãi lại:
“Dạng Dạng cũng không hiểu đâu ạ. Con bé còn nhỏ, không hiểu thì cũng không nói ra thôi. Trẻ con mà, ai mà nghe hiểu nổi mấy thứ đó chứ.”
Đều là trẻ con, ai mà nghe hiểu được.
Cha anh tức đến nghẹn lời.
Có một lần, ông cố tình gọi Dạng Dạng đến phòng làm việc, cười híp mắt hỏi:
“Dạng Dạng, hôm nay chú Chu giảng bài, con có nghe hiểu không?”
Không ngờ cô bé chẳng suy nghĩ gì, liền nghiêm túc đáp:
“Có vài chỗ con còn chưa rõ lắm ạ. Nghe thêm mấy lần chắc là sẽ hiểu thôi.”
Lúc ấy Chu Giới Nhiên sững người luôn. Cô bé nhỏ xíu như vậy mà dám... chém gió trước mặt người lớn ư?
Thế mà bố anh lại vui ra mặt, tưởng cô bé thật sự nghe hiểu, lại còn biết vận dụng vào thực tế. Dù điều kiện lúc đó có hạn, thực hành cũng chưa có cơ hội triển khai — dù sao phòng thí nghiệm của Nam Đại khi ấy còn chưa đủ cho sinh viên dùng — nhưng ông vẫn tin chắc con bé có tiềm năng.
Đến tận bây giờ, đã bao nhiêu năm trôi qua, Chu Giới Nhiên vẫn còn nhớ rất rõ dáng vẻ tự tin ấy của cô.
Giờ phút này, đứng bên cạnh cô gái đã lớn lên, chăm chú xem bản vẽ anh đưa, Chu Giới Nhiên bỗng nhận ra — có lẽ năm đó, cô bé … thật sự đã nghe hiểu!
Nói không quá lời, Chu Giới Nhiên chưa bao giờ thấy mình là người kém cỏi. Ngược lại, anh luôn tự nhận là khá thông minh. Hồi trung học, anh đã phát hiện bản thân có khả năng ghi nhớ rất tốt — chỉ cần nhìn một lần là nhớ, gần như không quên. Nhưng điều đó cũng là nhờ nền tảng kiến thức anh đã tích lũy đủ vững, nên khi đối mặt với các đề bài lúc bấy giờ mới có thể phát huy như vậy.
Còn Dạng Dạng thì khác hẳn. Cô bé ấy khi đó hoàn toàn vượt qua giới hạn của độ tuổi.
Nhận thức ấy khiến Chu Giới Nhiên thoáng ngẩn người. Nhìn cô gái đang cúi đầu chăm chú tính toán trên bản vẽ, anh càng chắc chắn hơn — không phải là trí nhớ đơn thuần, mà là khả năng suy luận thật sự. Anh biết, đúng là có những đứa trẻ thiên tài bộc lộ trí thông minh đặc biệt từ trước ba tuổi. Lẽ nào… Dạng Dạng cũng như vậy?
Nhưng nếu đúng thế, thì tại sao sau đó cô vẫn học tiểu học, rồi trung học một cách bình thường như bao người khác?
Mang theo thắc mắc đã giấu trong lòng nhiều năm, Chu Giới Nhiên không nhịn được nữa, mở miệng hỏi:
“Dạng Dạng, em còn nhớ hồi nhỏ từng cùng anh nghe cha anh giảng bài không?”
Phương Tri Ý “Ừm” một tiếng, đặt bản vẽ xuống bàn. Sau khi giải thích xong những chi tiết then chốt trong thiết kế với Chu Giới Nhiên, cô mới thong thả nói tiếp:
“Đương nhiên là nhớ ạ. Khi đó chú Chu còn kéo anh lên văn phòng giáo dục đấy.”
Nhắc lại chuyện cũ, trong đầu cô chợt hiện lên hình ảnh Chu Giới Nhiên hồi nhỏ tranh luận nảy lửa với cha mình. Cũng chẳng trách sao bây giờ anh có thể giữ được bình tĩnh trong mọi tình huống — chắc chắn đã được rèn luyện từ mấy lần cãi nhau với chú Chu rồi.
Chu Giới Nhiên cũng cười cười, rồi hỏi, giọng mang theo chút không tin nổi:
“Anh nhớ có một lần bố anh hỏi em có nghe hiểu không. Lúc đó em còn nói… ‘có một số chỗ chưa rõ, nghe thêm vài lần sẽ hiểu’. Dạng Dạng, lúc đó… em thật sự nghe hiểu sao?”
“Đương nhiên rồi. Hơn nữa…”
Phương Tri Ý theo bản năng đáp lại, nhưng lời còn chưa dứt thì đột nhiên giống như có ai đó gõ mạnh một cái vào đầu cô.
Trái tim như khựng lại một nhịp, rồi đập mạnh hơn thường lệ. Trong khoảnh khắc ấy, cô nhớ đến quãng thời gian ở mạt thế — cái thế giới hoang tàn ấy, nơi cô sống sót qua biết bao nhiêu năm dài, vậy mà ký ức về tuổi thơ lại hoàn toàn trống rỗng, cô giống như đột nhiên xuất hiện ở thời đại đó vậy, tất cả những ký ức rõ ràng của cô đều bắt đầu từ khi ... bản thân đã ngoài hai mươi tuổi.
Bên người không có cha mẹ, không người thân, cũng chẳng có lấy một người bạn. Khi đó, cô chưa từng cảm thấy có gì bất thường — ngược lại, vẫn cho rằng ai sống trong mạt thế cũng đều như vậy: phiêu bạt một mình mà lớn lên, gắng gượng sống sót từng ngày.
Dẫu sao thì cũng là mạt thế. Trong một thế giới mà ngày mai còn không chắc có tồn tại, rất nhiều điều vốn dĩ nên có hay không, đối với cô mà nói đều trở thành vô nghĩa. Không có truy cầu, cũng không có chỗ để hoài nghi. Thành ra bao năm ấy, cô chẳng hề đặt câu hỏi vì sao mình lại không có ký ức tuổi thơ — chỉ đơn giản cho rằng, đó là điều bình thường.
Phương Tri Ý vẫn còn nhớ rất rõ lần đầu tiên tìm được một căn cứ sinh tồn còn có thể tận dụng là vì căn cứ đó đã hoàn toàn mất giá trị sử dụng: Toàn bộ phi hành khí đều bị phá hủy, hệ thống phòng ngự vốn dĩ cực kỳ tinh vi cũng bị người ta cố ý cắt đứt, cả căn cứ rơi vào tình trạng tê liệt. Cho nên người lãnh đạo căn cứ đó đã ra lệnh vứt bỏ nó.
Còn cô, khi tìm thấy căn cứ đó, chỉ mất vài giờ để sửa lại một chiếc phi hành khí đủ khả năng di chuyển. Vài ngày sau, hệ thống phòng ngự được phục hồi. Sau một loạt thử nghiệm và cải tiến, nó thậm chí còn vận hành ổn định hơn cả lúc còn nguyên vẹn.
Một xác căn cứ bị chối bỏ, dưới tay cô, đã được tái sinh.
Khi đó, cô chưa từng hoài nghi bản lĩnh này của mình đến từ đâu. Tất cả như thể vốn dĩ nên vậy — những kiến thức lý luận phức tạp về cơ khí, năng lượng, phòng ngự, phi hành… cứ thế tự nhiên tồn tại trong đầu cô, rõ ràng mạch lạc, giống như đã được khắc ghi từ rất lâu.
Cô không học, cũng chưa từng được ai dạy. Nhưng mỗi khi gặp vấn đề, chỉ cần dừng lại suy nghĩ, trong đầu liền như có đáp án sẵn.
"Ôm cây đợi thỏ".
Đúng vậy, đó chính là tâm thái của cô lúc đó, không cần cố làm gì cả, chỉ cần bình tĩnh ngồi lại, và chờ đáp án đến.
Từ đó về sau, mỗi khi tiếp xúc với một hệ thống mới, một thiết bị mới, hoặc một tình huống kỹ thuật hóc búa nào đó — trong đầu cô liền tự động xuất hiện những lý luận, sơ đồ cấu trúc, nguyên lý vận hành, thậm chí là các phương án khắc phục hoặc cải tạo.
Căn cứ hoang tàn kia có rất nhiều hệ thống vũ khí công nghệ cao — phần lớn đều đã hỏng hóc hoặc bị tháo dỡ một phần — nhưng cô không chỉ không lùi bước, mà còn bắt đầu mày mò, tháo ra, ráp lại. Càng làm càng thuần thục, càng sửa càng tinh thông. Gần như không có thứ gì có thể làm khó được cô.
Kỹ thuật giống như đã trở thành bản năng.
Sau đó, cô bắt đầu mở rộng căn cứ của mình.
Mặc dù cô có bản lĩnh phòng thân nhất định, nhưng nếu không có những công nghệ cao làm nền tảng, căn cứ ấy cũng không thể phát triển được đến vậy. Thứ giúp cô bảo vệ được nơi trú ẩn ấy, chưa bao giờ là sức mạnh cá nhân, mà là tri thức — thứ tri thức mà đến giờ cô vẫn không thể lý giải vì sao mình lại có.
Nguyên nhân khiến người của căn cứ cũ buộc phải rời đi không phải vì bị tấn công, mà vì nền tảng công nghệ khi ấy đã suy tàn đến mức không thể duy tu.
Một khi máy móc hỏng hóc, sẽ không thể sửa chữa, càng không thể tái sinh — bởi đã không còn ai hiểu cách chúng hoạt động.
Khi ấy, tri thức truyền thống đã hoàn toàn đứt gãy, kéo theo sự diệt vong của cả một nền văn minh.
Khi đó, tri thức truyền thống đã hoàn toàn biến mất, tương Thế giới đó vẫn chạy, nhưng là một guồng máy mù lòa — nơi máy móc duy trì máy móc, thiết bị vận hành thiết bị. Một khi mắt xích đầu tiên đổ vỡ, toàn bộ chuỗi vận hành phía sau đều sụp đổ theo. Nếu bộ phận nguyên bản bị mất đi, toàn bộ hệ thống trở thành đống sắt vụn không thể phục hồi. Không có kế thừa, không có lý luận, không có tương lai.
Giống như một cơ thể còn sống, nhưng đã mất linh hồn.
Chỉ riêng cô là ngoại lệ.
Trong đầu cô đầy ắp những kiến thức lý luận chuẩn xác, có hệ thống, như thể đã từng tiếp nhận đào tạo bài bản ở một thế giới khác. Những tri thức ấy không chỉ giúp cô sửa chữa những thiết bị tưởng chừng vô dụng, mà còn cải tiến, nâng cấp, từng bước khôi phục và mở rộng cả căn cứ — từng bước biến phế thành bảo.
Thậm chí, nhờ hệ thống tri thức đó, cô còn có thể cải tiến các phi hành khí và hệ thống phòng ngự lên một tầng cao hơn — một việc mà cả căn cứ cũ không ai dám nghĩ đến.
Đây, có lẽ chính là đặc trưng sâu xa nhất trong văn hóa tri thức của dân tộc cô — một dân tộc luôn biết cách gạn lọc từ đổ nát, luôn giỏi trong việc biến phế thành bảo.
Cho đến khi cô ngủ một giấc… rồi tỉnh lại ở nơi này.
Tỉnh lại trong một thân thể xa lạ mà lại thân quen đến kỳ lạ.
Một cách khó hiểu, cô tiếp nhận rất nhanh toàn bộ ký ức của cơ thể này — như thể tất cả đã được sắp sẵn từ trước. Cô hiểu rõ từng con người xung quanh, cảm thấy thân thiết với họ một cách tự nhiên, như thể họ thật sự là máu thịt ruột rà của mình. Sự gắn bó ấy, không hề giả tạo.
Cô, giống như không còn là chính "Phương Tri Ý" của Mạt thế.
Cô từng cho rằng mình thích ứng rất tốt, thậm chí có phần quá tốt — đến mức ngay cả bản thân cũng không thể phân định rõ ràng: rốt cuộc đâu mới là “cô”, và đâu là “Phương Tri Ý”.
Nhưng lúc này đây, cuộc nói chuyện với Chu Giới Nhiên như một lưỡi dao sắc, mảnh — lặng lẽ rạch toạc lớp sương mù vốn bao phủ bên trong cô bấy lâu.
Ngay khoảnh khắc ấy, cô chợt nghĩ đến một khả năng khác.
Một khả năng nghe qua thì có vẻ vô lý, thậm chí là hoang đường — nhưng lại có thể giải thích tất cả những điều “khó hiểu” từng khiến cô băn khoăn trong mạt thế.