Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí

Chương 240

Những kẻ vụng về như Tề Chiêu, kỳ thực chẳng đáng để nhắc đến. Ngay cả Phương Tri Ý liếc mắt một cái cũng đã nhận ra có vấn đề—từ ánh mắt, cử chỉ cho đến lời nói đều quá mức giả tạo, sơ hở chồng chất.

Nhưng nếu là kẻ đã trải qua huấn luyện đặc biệt thì lại hoàn toàn khác.

Họ không để lộ sơ hở, không có dấu hiệu bất thường rõ ràng, càng không dễ gì để lộ mục đích. Trái lại, họ rất giống với những người bình thường xung quanh bạn—thậm chí có thể là đồng chí chiến đấu bên cạnh, là người hàng xóm vẫn chào hỏi mỗi ngày. Nhưng bên trong vẻ ngoài thân thiện ấy lại ẩn giấu một độ nhạy bén mà người thường không thể nào có được—phản ứng nhanh, trí nhớ siêu việt, khả năng quan sát và giả lập tâm lý vượt xa mức trung bình.

Nghĩ đến Tề Chiêu, Phương Tri Ý nhớ người phái đi Hải Thành hình như vẫn chưa có tin tức gì trở về. Sự im lặng ấy khiến cô càng thêm bất an. Cô vừa định quay sang hỏi Bùi Từ thì thấy hắn đã rảo bước đến nhà ăn từ lúc nào, đành nuốt lời định nói xuống.

Kế tiếp, bất luận là công việc hay tiếp xúc cá nhân, bản thân cô nhất định phải cẩn thận gấp bội. Cẩn thận không phải là nghi ngờ lung tung, mà là biết rõ mình đang bước đi trên một sợi dây căng giữa hai thế giới: một bên là kỹ thuật và lý tưởng, một bên là bóng tối và phản trắc.

Gần đây ai nấy đều quay cuồng vì công việc, nhiệm vụ chồng chất, gần như không có lấy một ngày thảnh thơi. Thế nên sau bữa trưa, Trương Khâu và Trần Thăng bàn bạc rồi quyết định tạm thời cho mọi người nghỉ ngơi nửa ngày.

Lý do chính, dĩ nhiên là vì sự việc xảy ra vào buổi trưa—vụ việc tuy nhỏ nhưng ảnh hưởng không nhỏ. Một mặt là để ổn định tinh thần đội ngũ, mặt khác cũng là để tạo điều kiện cho Trương Võ Sơn kịp thời xử lý triệt để những lỗ hổng trong công tác bảo mật.

Bởi vì nếu khu vực thí nghiệm vẫn còn tồn tại sơ suất, dù là rất nhỏ, thì toàn bộ quá trình nghiên cứu sau này đều sẽ như xây nhà trên cát. Mà chỉ cần một sự cố bất ngờ xảy ra, tâm huyết của biết bao con người—bao gồm cả những nghiên cứu viên ngày đêm vắt óc—rất có thể sẽ bị hủy hoại hoàn toàn.

Đây là thời điểm không thể xảy ra bất kỳ sai lầm nào.

Có nửa ngày thời gian nghỉ ngơi, Phương Tri Ý tính toán ngủ một giấc buổi trưa.

Gần đây Bùi Từ không có ca huấn luyện thể lực nào, nên buổi trưa cũng không cần ở lại thao trường. Thay vì nghỉ ngơi, anh dứt khoát tranh thủ thời gian đưa đón Phương Tri Ý, biết cô mệt nên muốn để cô có thể nghỉ ngơi sớm hơn một chút.

Chỉ là lúc rời đi, anh phát hiện Phương Tri Ý có để vài món quần áo trong chậu. Phỏng chừng là định giặt. Cho nên nhân lúc cô ngủ rồi, anh bưng chậu đến bên bồn rửa mặt, tính toán giặt sạch toàn bộ quần áo của đối tượng nhà mình.

Khu ký túc xá này đa phần là nữ đồng chí thuộc viện nghiên cứu. Có người đã kết hôn, có người còn độc thân, nhưng đều vì công việc không thể về nhà, nên được sắp xếp ở tạm tại đây. Người không nhiều, lại cùng ngành nên hầu hết đều quen biết nhau.

Vậy nên khi thấy Bùi Từ bưng chậu quần áo bước ngang, mọi người lập tức sửng sốt. Có người nhịn không được cười khẽ trêu chọc:

“Ôi chà, đội trưởng Bùi định giặt quần áo giúp nghiên cứu viên Phương đấy à?”

Cũng khó trách các cô kinh ngạc. Trong thời đại này, muốn thấy một người chồng giặt quần áo giúp vợ đã là chuyện hiếm có, huống chi đây còn chưa phải là vợ chồng chính thức—chỉ mới là đối tượng thôi mà!

Bùi Từ thì chẳng để tâm đến ánh mắt xung quanh. Cô gái nhỏ của anh, anh không xót thì ai xót? Anh chỉ nhẹ nhàng gật đầu một tiếng: “Ừm.” Rồi không nói thêm lời nào, xoay người mở vòi nước.

Anh ngâm quần áo với xà phòng vài phút, sau đó cúi xuống, dùng tay vò từng món một cách tỉ mỉ. Bàn tay anh có lực, lại quen với rèn luyện cường độ cao nên thao tác dứt khoát, gọn gàng. Không giống như mấy nữ đồng chí bên cạnh phải dùng đến bàn giặt đồ, anh cứ thế dùng tay trần mà vò, từng lượt từng lượt, rất nhanh đã sạch sẽ.

Vài món quần áo, với anh chẳng đáng bao nhiêu thời gian. Giặt xong, anh vắt khô từng chiếc rồi bưng chậu rời đi. Trước khi đi, ánh mắt anh cũng không liếc ngang dọc, chỉ là lướt thoáng qua một lượt rồi bước thẳng, y như lúc đến.

Chờ Bùi Từ đi khuất, mấy nữ đồng chí đang giặt bên cạnh lập tức bưng chậu tụ lại thành một nhóm nhỏ, nhỏ giọng rù rì:

“Chị Đường, đối tượng của nghiên cứu viên Phương tốt thật đấy... thế mà còn giặt quần áo giúp cô ấy nữa!”

“Không chỉ tốt, là tốt đến mức hiếm có luôn ấy chứ! Lại không ngại ngùng gì cả, làm rất tự nhiên... giống như coi đó là chuyện nên làm.”

“Chưa hết chưa hết, các chị nhìn bộ dáng anh ấy giặt quần áo vừa rồi xem, vừa nhìn đã biết không phải lần đầu tiên động tay rồi. Ôi chao, thật hâm mộ quá đi, đối tượng của nghiên cứu viên Phương tìm ở đâu ra thế?”

“Nghe đâu là phi công thử nghiệm sao?” Viện nghiên cứu lớn như vậy, cũng không phải tất cả mọi người đều quen biết. Người nhận ra Bùi Từ vẫn là số ít.

“Ô ô, tôi cũng muốn tìm được một người như vậy!” Người mở lời là một cô gái trẻ, mới vào viện nghiên cứu chưa đầy một năm. Đúng tuổi vừa chớm biết rung động, lại vừa nhìn thấy đối tượng của đồng nghiệp vừa đẹp trai vừa chu đáo, ánh mắt liền sáng rỡ như sao, đầy mộng tưởng.

Vừa là phi công, tướng mạo lại nổi bật, mấu chốt là còn biết quan tâm chăm sóc thế kia… Là ai thì chẳng động lòng? Cô nàng nhìn theo bóng lưng Bùi Từ, trong lòng không khỏi thầm mong cũng có thể gặp được một người như thế.

Đường Quyên nghe mấy tiếng ríu rít bên tai, chỉ đành bất đắc dĩ bật cười, giọng mang theo vài phần lý trí:
“Hâm mộ thì hâm mộ thôi, nhưng đối tượng như vậy không dễ tìm đâu." Hơn nữa, đội trưởng Bùi là rất tốt, nhưng nghiên cứu viên Phương cũng không phải người tầm thường.
 

Lời này vừa dứt, gương mặt đang hớn hở của mấy cô gái liền đồng loạt xìu xuống. Chị Đường nói không sai — người như vậy đúng là hiếm lắm.

Mấy người tốt thì đã có đôi có cặp, còn mấy người bình thường thì lại tự tin đến quá mức. Giống như cái anh đồng chí nam mà nhà cô từng giới thiệu — trình độ văn hóa chỉ mới tốt nghiệp cấp hai, vậy mà khi gặp mặt lại còn ra vẻ kén chọn. Cô chưa kịp nói gì thì hắn đã "ra oai phủ đầu", mắng cô một trận, bảo cô đọc sách nhiều quá nên đầu óc cổ hủ, không hợp thời.

Lúc ấy cô tức muốn nghẹn, nhưng vẫn nhịn, từ chối thẳng thừng. Ai ngờ sau đó hắn còn đi rêu rao khắp nơi là chính hắn không ưng cô, lý do? Chê cô… lùn!

Cô tuy không cao thật, nhưng hắn cũng chỉ hơn cô có hai phân, không hiểu lấy đâu ra cái gan mà bày đặt chê người khác thấp. Thật sự tức chết đi được!

Phương Tri Ý buổi trưa ngủ không sâu giấc, thường chỉ chợp mắt một lát là tỉnh. Lúc mở mắt ra, vừa vặn nhìn thấy bóng lưng Bùi Từ đang đứng bên cửa sổ phơi quần áo. Ánh nắng rọi qua ô cửa hắt xuống vai hắn, tạo thành một khung cảnh yên bình đến lạ.

Cô dụi dụi mắt, nhìn kỹ lại mới phát hiện — toàn bộ đống quần áo bẩn cô thay ra hôm qua, anh đã giặt sạch sẽ hết rồi.

“Dạng Dạng, em tỉnh rồi à?” Bùi Từ quay người lại sau khi treo xong chiếc áo cuối cùng, vừa hay bắt gặp cô đang xuống giường.

Phương Tri Ý chầm chậm đi tới, ngẩng đầu nhìn mấy sợi dây phơi bên cửa sổ. Không khỏi cảm thán trong lòng — người đàn ông này, thật sự quá đảm đang.

Mấy chiếc áo sơ mi được treo lên gọn gàng, cổ áo vuốt thẳng, tà áo đều tăm tắp. Trước khi phơi, anh còn cẩn thận giũ qua từng chiếc một, đợi khô rồi chắc chắn sẽ phẳng phiu như mới.

Đúng lúc đó, cô nghe được tiếng bước chân cùng tiếng người nói chuyện nhỏ to ngoài hành lang, hình như đang bàn tán chuyện giặt quần áo. Phương Tri Ý nghiêng đầu nhìn về phía Bùi Từ, hỏi:
“Anh vừa nãy giặt đồ, có gặp ai không?”

Bùi Từ gật đầu:
“Có gặp, mấy người cũng đang giặt ở bên đó.” 
 

Nói tới đây, anh chợt nhớ ra một chuyện, giọng có phần đắc ý không giấu nổi:
“Anh là người tới sau cùng mà lại giặt xong đầu tiên, còn giặt sạch hơn mọi người. Có một chị nhìn anh mà tròn mắt luôn đấy.”

Phương Tri Ý bật cười, không nhịn được khen một câu:
“Anh đúng là giỏi thật.”

Bùi Từ bắt đầu tỏ ra kiêu ngạo rồi — nhưng đó là điều hiển nhiên. Anh đã từng nói sẽ chăm sóc tốt cô bé nhà mình, thì nhất định phải làm được đến mức "tốt vô cùng" mới thôi.

Phương Tri Ý thấy anh đến chuyện này cũng có thể tự hào, không nhịn được cười, tò mò hỏi:
“Bùi Từ, anh đi giặt quần áo cho em, không sợ người khác cười anh à?”

“Tại sao lại phải cười anh?” Bùi Từ hỏi lại, vẻ mặt nghiêm túc như thể thật sự không hiểu điều đó có gì đáng buồn cười.

Phương Tri Ý thoáng ngẩn ra, lại không biết nên trả lời thế nào.

Cô sống trong một gia đình ấm áp, cha mẹ yêu thương nhau, anh cả và chị dâu cũng hòa thuận. Những người đàn ông trong nhà chẳng ai ngại làm việc nhà, ngược lại còn thường xuyên chủ động giúp đỡ. Bởi vậy cô từng cho rằng, thế gian này phần lớn đều như vậy.

Nhưng đó là đã từng.

Mãi đến khi đến căn cứ, cô mới phát hiện thì ra cuộc sống không phải như vậy, không phải đâu cũng giống nhà mình. Rất nhiều gia đình, đàn ông căn bản không động tay vào việc gì trong nhà. Không chỉ không làm, mà còn ra ngoài khoe khoang, kể xấu vợ mình, nói những câu vô lý như: “Phụ nữ sinh ra là để làm việc nhà.”

Ngay cả cách dạy dỗ con gái cũng vậy : phải biết nấu ăn, biết giặt giũ, nếu không sau này ai mà lấy?

Có một lần, anh cả cô giặt quần áo ngoài sân, bị mấy bà hàng xóm lắm chuyện bàn ra tán vào. Bảo rằng đàn ông như thế là hèn, là không có bản lĩnh trụ cột trong nhà. Chị dâu khi ấy cũng vì sĩ diện mà không cho anh cả tiếp tục làm, nhưng anh cả không nghe, vẫn kiên trì: chỉ cần có thời gian rảnh là sẽ đỡ đần công việc trong nhà, không để chị dâu phải vất vả một mình.

Còn cô vẫn luôn được các anh trai chăm sóc. Trừ việc làm cơm ra, thì những việc nặng nhọc, thậm chí giặt quần áo, đặc biệt vào mùa đông, phần lớn đều do các anh thay cô gánh vác. Họ sợ cô chạm nước lạnh dễ sinh bệnh. Ngay cả Bùi Từ cũng giúp ncô giặt rất nhiều lần.

Nhưng đó... đều là chuyện xảy ra trong nhà, là nơi riêng tư. Còn cái việc như hôm nay — bưng cả chậu quần áo ra giặt trước mặt bao nhiêu người, lại là giữa sân, thì đúng thật là lần đầu tiên.

“Chê cười anh không có địa vị, ở nhà bị vợ bắt nạt, phải làm việc nhà?” Cô nói ra rồi lại hơi hối hận. Rõ ràng trong lòng cảm động vì hành động của Bùi Từ, nhưng khi nghĩ đến ánh mắt ngoài kia, cô không khỏi lo lắng thay anh. Dù sao, chuyện mất “uy nghiêm” đàn ông trước mặt người ngoài, với nhiều người rất quan trọng.

Bình Luận (0)
Comment