Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí

Chương 241

Bùi Từ chẳng hề để tâm đến ánh mắt hay lời bàn ra tán vào của người khác, điều anh bận lòng chỉ là… bản thân có chăm sóc cô gái nhỏ nhà mình đủ chu đáo hay chưa.

“Địa vị của đàn ông đâu phải cứ không làm việc nhà mới là oai phong. Ở nhà anh không có cái kiểu đàn ông ngồi chờ dọn sẵn đâu.” Bùi Từ cười cười, giọng đầy tự hào. Chỉ cần bố anh ở nhà, ngày nào mẹ cũng được rửa chân trước khi đi ngủ. Hồi nhỏ, bọn anh còn ngây ngô cười chê, bảo bố sợ vợ. Thế là bố ấn cả đám xếp hàng, bắt từng đứa thay nhau rửa chân cho mẹ. Dạy từ bé luôn: sau này có lấy vợ thì phải biết thương, biết quý người ta.

Phương Tri Ý nghe vậy, ánh mắt thoáng hiện chút tò mò, hỏi đùa:
“Thế nhà các anh có truyền thống gì đặc biệt không?”

“Có chứ.” Bùi Từ đáp, giọng lấp lánh như đùa mà thật:
“Yêu vợ, chiều vợ, việc lớn việc nhỏ gì cũng lấy vợ làm trọng!”

Nói tới đây, ánh mắt anh bất ngờ sáng lên, nhìn chằm chằm vào cô như phát hiện ra điều gì đó cực kỳ quan trọng:
“Dạng Dạng, chẳng lẽ em muốn… gả cho anh rồi à?”

“… Gì cơ?” Phương Tri Ý sững lại, rõ ràng bản thân chưa nói câu nào như thế.

Bùi Từ càng đắc ý hơn, như thể vừa khám phá ra một lục địa mới:
“Lúc nãy em hỏi anh có ngại bị người khác cười là bị… vợ sai đi giặt quần áo không. Còn tự nhận là vợ người ta, thế chẳng phải là em đã mặc định mình là vợ anh rồi sao?”

Phương Tri Ý nhất thời nghẹn lời. Nghĩ lại mới thấy đúng là mình vừa lỡ lời, thuận miệng nói ra như thật. Cô trừng mắt nhìn hắn, thấy cái mặt đang cười tít cả mắt, không khỏi hừ nhẹ một tiếng, nói như quát:
“Mơ đi!”

Thế nhưng Bùi Từ chẳng hề bối rối. Trái lại, câu nói vô thức ấy của cô lại khiến anh vui đến mức chỉ muốn nhảy cẫng lên. Một câu nói thuận miệng, nhưng đủ chứng minh cô đã coi anh là chỗ dựa, là người có thể tin tưởng, là tương lai.

Anh vươn tay nắm lấy tay Phương Tri Ý, siết nhẹ rồi nói bằng giọng chân thành:
“Ừ, anh đúng là mơ đấy. Nhưng là giấc mơ đẹp nhất đời anh. Vậy nên, Dạng Dạng à… bao giờ thì em đồng ý gả cho anh? Chờ gặp mặt hai bên gia đình xong, mình cưới luôn, được không?”

“Cái gì mà gặp mặt hai bên, anh nói cứ như sắp làm đám cưới tới nơi ấy.” Phương Tri Ý ngoài miệng thì quở trách, nhưng trong lòng lại như có mật rót vào. Nghĩ đến cảnh mình mặc áo cưới, tay khoác tay Bùi Từ, bỗng thấy… cũng không tồi.

“Anh không cần sĩ diện đâu, anh chỉ cần vợ thôi. Bao giờ em chịu gả cho anh?” Giọng anh bỗng thấp xuống, khàn khàn, nhưng đầy tha thiết. Nếu giữ thể diện mà phải đứng nhìn Dạng Dạng thành người phụ nữ của kẻ khác, thì anh thà vứt mặt mũi đi còn hơn.

Huống chi… Chu Giới Nhiên cứ như cái đuôi lẽo đẽo theo sau, làm anh không lúc nào yên lòng. Cái thằng thanh mai trúc mã ấy cứ quanh quẩn bên cạnh cô suốt, chẳng nhẽ lại không có chút tính toán gì? Không được, anh phải cưới cô càng sớm càng tốt, như thế mới an tâm.

Phương Tri Ý: “……”

Hai người nô đùa một hồi, tiếng cười giòn tan làm ấm cả căn phòng. Đột nhiên, Bùi Từ nghiêm mặt lại, hỏi: "À phải rồi, hôm nay ở nhà ăn em định hỏi anh chuyện gì phải không?"

Phương Tri Ý tròn mắt nhìn anh, trong lòng không khỏi kinh ngạc. "Sao anh lại biết em có chuyện muốn hỏi? Em có để lộ điều gì sao ?"

Bùi Từ nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của cô mà bật cười. Hai người ở cạnh nhau đã gần hai năm, chỉ cần cô có chút khác lạ là anh có thể nhận ra ngay. Huống hồ, lúc đó cô nhìn anh với vẻ mặt muốn nói lại thôi, chắc chắn là có chuyện gì rồi. Chỉ là, có vẻ như chính cô cũng không nhận ra, trước mặt người mình tin tưởng, cảm xúc của cô chẳng hề biết cách che giấu.

"Em chỉ muốn hỏi là lần trước chuyện của Tề Chiêu có liên quan đến Hải Thành, bên đó đã bắt được người chưa?" Cô khẽ khàng hỏi.

À, ra là chuyện này. Bùi Từ gật đầu: "Đã bắt được hết rồi, nhưng sắp tới vẫn còn một vài vấn đề cần giải quyết, đã giao cho bộ phận chuyên trách thẩm vấn."

Đối với những vụ án liên quan đến việc đánh cắp bí mật quốc gia như thế này, đều có cơ quan chuyên môn phụ trách điều tra xử lý, nên việc Phương Tri Ý không nghe được tin tức gì cụ thể cũng là chuyện dễ hiểu. Chỉ cần xác định đã bắt được người, cô đã thấy yên tâm phần nào. Gần đây, có lẽ vì kế hoạch chế tạo máy bay chiến lược cấp quốc gia đang bước vào giai đoạn then chốt, trong lòng cô luôn có cảm giác bất an mơ hồ, nên mới không nhịn được mà dò hỏi thêm vài câu.

Về phần Trần Đại Dũng, mãi đến sau bữa cơm trưa Tạ Quân và Giản Chí Anh mới biết chuyện. Cả buổi sáng, Tạ Quân cứ càu nhàu vì Trần Đại Dũng mãi không quay lại. Nếu không có Giản Chí Anh đến giúp đỡ, có lẽ anh ta đã bỏ gánh không làm rồi.

Đến giờ cơm trưa mà vẫn chưa thấy bóng dáng Trần Đại Dũng đâu, tổ tuần tra chất lượng cũng bặt vô âm tín. Nếu không nhờ Giản Chí Anh mang cơm tới, e rằng Tạ Quân đã phải nhịn đói nguyên buổi. Dù bên cạnh có người an ủi, anh ta vẫn bực bội chẳng khác gì con trâu đực bị chọc tức. Mãi đến lúc ăn cơm xong, trông thấy mấy người tổ tuần tra đủng đỉnh đi về phía mình, cơn giận trong lòng Tạ Quân mới dịu đi đôi chút. Nhưng tổ tuần tra không thể đổ lỗi, anh ta liền trút hết lên đầu Trần Đại Dũng:

“Đồng chí Tôn, các anh phải làm chủ cho tôi! Rõ ràng là công việc của hai người, vậy mà Trần Đại Dũng chỉ bảo ra ngoài lấy cái vật liệu, rồi một đi không trở lại. Tôi nói thật, không thêm bớt lời nào—đến cả đi vệ sinh tôi cũng không dám rời chỗ, cứ thế mà nhịn từ sáng đến giờ đấy!”

Tạ Quân vốn đã không hài lòng với công việc này, giờ có cơ hội, anh ta liền kể khổ một tràng dài, nói xấu Trần Đại Dũng hết lời, thậm chí còn hy vọng nhờ chuyện này mà mình có thể được thăng chức.

Tổ tuần tra cũng vừa nhận được thông báo từ xưởng, chạy tới thì nghe thấy Tạ Quân oán trách, liền trấn an: "Đồng chí Tạ, cậu đừng nóng vội. Chuyện của Trần Đại Dũng xưởng đã biết và đã xử lý rồi. Cậu yên tâm, chiều nay sẽ có người mới được điều đến đây tạm thời."

Tạ Quân đang ôm một bụng tức định trút hết lên đầu Trần Đại Dũng, nhưng vừa nghe tin anh ta bị xử lý, sắc mặt lập tức thay đổi, trong lòng dâng lên một trận hoảng hốt.

Anh ta và Trần Đại Dũng quen biết đã hơn mười năm, quan hệ bên ngoài vẫn coi như thân thiết, nên sau lưng cũng từng cùng nhau làm không ít chuyện khuất tất. Nào là tuồn đồ bảo hộ lao động trong kho ra ngoài bán chui, nào là kê khống vật tư — chuyện nào cũng đủ để ăn kỷ luật nặng, thậm chí phải chịu trách nhiệm pháp luật.

Chẳng lẽ Trần Đại Dũng bị bắt vì mấy chuyện đó? Ngoài ra, Tạ Quân thật sự không nghĩ ra nguyên nhân nào khác.

Ý nghĩ ấy vừa lóe lên, cơn giận dữ lập tức tiêu tan, thay vào đó là nỗi bất an lạnh ngắt. Anh ta bỗng thấy lạnh sống lưng, giọng run run hỏi:
“Đồng chí Tôn… Đại Dũng bị xử lý vì chuyện gì thế?”

Tổ tuần tra cũng không giấu giếm, vì chiều nay có thể sẽ tổ chức một cuộc họp toàn thể công nhân, nên liền kể lại rõ ràng chuyện Trần Đại Dũng tự ý rời vị trí, trốn việc lười biếng.

Tạ Quân vừa nghe xong, biết không phải vì vụ trộm đồ bị bại lộ, lập tức thở phào nhẹ nhõm. Nỗi sợ trong lòng tan đi, nhưng cơn tức lại lập tức trào lên. Trốn việc? Dám bỏ lại một mình anh ta xoay xở cả buổi, suýt nữa phải nhịn đói đến xế chiều?

Tuy nhiên, trước mặt tổ tuần tra, Tạ Quân vẫn cố nén, không dám lộ ra một chút bất mãn nào. Đợi họ vừa đi khuất, anh ta mới tức tối dậm chân, hằn học mắng to:
“Tao biết ngay mà! Trần Đại Dũng trước giờ chẳng phải loại tốt lành gì! Đáng đời! Đúng là cái đồ trốn việc vô trách nhiệm!”

Lúc này, Giản Chí Anh không buồn bận tâm đến lời oán trách của Tạ Quân. Tâm trí cô ta vẫn đang xoay vòng quanh vài câu vô tình nghe được từ tổ tuần tra — những thông tin rời rạc ấy lại vừa vặn bổ khuyết cho kế hoạch mà cô ta mới dựng lên từ buổi trưa. Nhịp tim đập nhanh — không phải vì lo cho Trần Đại Dũng, mà vì cảm giác rõ rệt: đây là một cơ hội có thể tận dụng.

Kế hoạch ban đầu rất rõ ràng. Cô ta sẽ lợi dụng quan hệ cá nhân với Tạ Quân, từ từ lấy lòng, lấy cớ trò chuyện để khéo léo dẫn dắt anh ta sang khu sản xuất bên kia. Nơi đó là mắt xích trọng yếu — bản vẽ kỹ thuật và sơ đồ phân tuyến đều đặt ở đó. Một khi dò được đường ra vào, thiết bị vận hành và lịch trình bảo dưỡng, thì cho dù chưa tiếp cận bản vẽ, cô ta cũng đã nắm một nửa thông tin cần thiết.

Tạ Quân là mắt xích thích hợp — tính khí dễ dãi, miệng lại rộng, đặc biệt khi có rượu vào, chuyện lớn chuyện nhỏ đều không giữ kín được. Cô ta đã quan sát và tiếp cận người này đủ lâu, đảm bảo hoàn toàn chiếm được lòng tin của anh ta.

Bình Luận (0)
Comment