Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí

Chương 256

 
Phương Tri Ý thì lại vô tư hơn nhiều. Cô không hề nhận ra sự khó tính của cha mình đối với Bùi Từ. Trong ký ức của cô, cha luôn yêu thương cô vô điều kiện, mọi quyết định của ông đều lấy ý kiến của cô làm chủ. Được mọi người thiên vị và cưng chiều, cô không cần phải lo sợ bất cứ điều gì.

Sau bữa cơm, cả gia đình lên đường về căn cứ.

Lý Đoan Ngọc chưa từng đặt chân đến biên cương, cảnh sắc nơi đây đối với bà mà nói vừa mới lạ vừa thú vị. Thấy bà hết nhìn đông lại ngó tây, Bùi Từ liền chủ động giảm tốc độ xe, để bà có thể ngắm kỹ hơn. Khi bắt gặp một đoạn phong cảnh hữu tình, anh còn chủ động hỏi mẹ vợ có muốn xuống xe ngắm cảnh không.

Trong lòng Lý Đoan Ngọc, thiện cảm dành cho “con rể tương lai” lại tăng thêm một bậc. Bà biết, sự quan tâm tỉ mỉ này không phải diễn cho ai xem, mà là thói quen đã ăn sâu — hẳn là vì ngày thường anh luôn chăm sóc Dạng Dạng chu đáo đến từng chi tiết, nên mới tự nhiên mà để ý đến cảm xúc của người đi cùng như thế.

Phương Tuấn Khanh lại thầm bĩu môi:
“Thằng nhóc này, đâu có mộc mạc như Bùi lão thủ trưởng với Tống bộ trưởng vẫn nói? Mấy chiêu dỗ ngọt phái nữ hết lớp này đến lớp khác… Con gái cưng của mình chắc chắn là bị lừa gạt bằng mấy chiêu này đây!”

Ông hoàn toàn quên mất rằng, năm xưa, bản thân mình còn khéo mồm khéo miệng hơn Bùi Từ gấp mấy lần.
Hồi ấy, ông và bà Đoan Ngọc vốn là hàng xóm từ tấm bé, hai nhà thân thiết như người một nhà. Cha mẹ đôi bên lại hay trêu: “Sau này gán hai đứa làm một cặp cho tiện.” Thế là ông ghi khắc trong lòng, mỗi lần tan học là lập tức chạy sang nhà Lý Đoan Ngọc. Không chăm sóc bà thì cũng giúp việc nhà, chẳng khác gì con trai trong nhà.

Đến nỗi mấy bà cô bên Lý gia còn cười híp mắt mà nói:
“Bao nhiêu việc trong nhà, thằng nhóc họ Phương làm hết cả rồi. Tụi này sắp rảnh rỗi đến mốc meo rồi.”

Phương Tuấn Khanh hoàn toàn chính là "dỗ ngọt" cả nhà vợ từ thuở còn thơ !

Vì đi chậm nên khi bọn họ đến căn cứ đã là tầm bốn, năm giờ chiều. Đối với vùng biên cương thì giờ này vẫn còn sớm, nhưng vừa hay Thư Thụy Chi mới kết thúc chuyến công tác cùng đội chữa bệnh xuống nông thôn, biết hôm nay vợ chồng bạn thân đến căn cứ đã sớm ở nhà chuẩn bị cơm tối.

Buổi chiều, Thái Văn Quân không có việc gì gấp, liền nhờ đồng sự thay ca rồi cũng về nhà.

Hai người phụ nữ đang lúi húi trong bếp. Nghe tiếng động ngoài sân, vừa nhìn thấy Lý Đoan Ngọc, họ đã vội bỏ việc dở tay, chạy ra ôm chầm lấy nhau. Chị em vốn đã thân, giờ lại thành thông gia, tình cảm càng thêm khăng khít.

Thái Văn Quân đứng bên cạnh, đợi mẹ nói chuyện xong mới lên tiếng:
“Ba, mẹ, hai người đi đường vất vả rồi. Mời vào nhà nghỉ ngơi, bên ngoài giờ này vẫn nắng gắt lắm.”

Lý Đoan Ngọc vội nắm tay con dâu, "Văn Quân, con vất vả rồi. Mẹ và cha con muốn đến đây từ sớm, nhưng ở nhà có nhiều việc, mãi không dứt ra được."

Thái Văn Quân hiểu tình hình gia đình nhà chồng nên vội nói: "Mẹ, con hiểu mà."

Thư Thụy Chi cùng Thái Thiệu Hoài cũng ở bên cạnh nói: "Mời hai người vào nhà đi, đều đã đi tàu xe lâu như vậy, đừng đứng ở ngoài mãi thế."

Phương Tuấn Khanh gật đầu rồi theo mọi người vào nhà. Thư Thụy Chi và Lý Đoan Ngọc khoác tay nhau đi vào phòng.

Bữa cơm tối tràn đầy tiếng cười nói. Hai gia đình quây quần bên mâm cơm, khói bếp nghi ngút quyện cùng mùi thơm của món ăn, ấm áp như xua tan mọi khoảng cách.

Phương Tuấn Khanh, buổi chiều vẫn còn giữ tâm thế “cha vợ” dè dặt với Bùi Từ, đến tối tâm thái đã thay đổi hẳn. Tuy Thái Thiệu Hoài rất hài lòng với Phương Tri Thư, nhưng Phương Tuấn Khanh vẫn khó tránh được chút khách khí trước mặt thông gia — dẫu sao, từ khi hai con nên vợ chồng đến nay, ông bà vẫn chưa có dịp đến thăm.

Trái lại, Thái Thiệu Hoài lại giữ vẻ thoải mái và lạc quan. Con gái vẫn ở ngay bên cạnh, lại được gả cho người ông tin tưởng nhất. Với ông, Phương Tri Thư không chỉ là con rể, mà còn là một người lính ưu tú.

Những người lính thường nghĩ đơn giản hơn so với người có học, tính tình cũng thẳng thắn hơn. Chính điều đó khiến Phương Tuấn Khanh cảm thấy hổ thẹn không bằng.

Bùi Từ không ngờ nguy cơ của mình lại được hóa giải nhẹ nhàng như vậy. Khi bữa rượu kết thúc, bởi vì không khí vui mừng, mấy người đàn ông đã uống lên không ít rượu nên lúc anh ra về, còn được cha vợ dặn dò: Đi đường cẩn thận. 

 

Bình Luận (0)
Comment