Người huấn luyện từng nói một câu rất chuẩn: “Ngựa là loài sống tình cảm, nếu nó thích bạn, nó sẽ đi theo bạn đến cùng; nếu không thích, dạy kiểu gì cũng vô ích.”
Đặc biệt là ngựa vùng cao nguyên – tính cách cứng đầu, chỉ cần không hợp ý, có mắng hay dụ cũng vô dụng. Nhưng nếu nó chịu hợp tác, thì việc dạy cưỡi ngựa sẽ dễ dàng gấp mấy lần.
Lúc này, Phương Tri Lễ bắt đầu hướng dẫn Phương Tri Ý từng bước: từ cách lên ngựa đúng tư thế, cách cầm dây cương sao cho mềm mà chắc, đến cách điều khiển hướng và làm ngựa dừng lại. Phương Tri Ý tập trung lắng nghe, tiếp thu rất nhanh, thần sắc bình tĩnh tự tin.
Điều khiến người khác kinh ngạc là... con ngựa trắng kia cũng như chăm chú theo dõi. Mỗi khi Phương Tri Lễ giảng giải, nó lại nghiêng đầu nhìn theo, mắt to long lanh như đang cố gắng “học cùng”.
Cảnh tượng một người một ngựa cùng nghiêng đầu, một người giảng, một người nghe khiến Bùi Từ không nhịn được bật cười thành tiếng.
Phương Tri Lễ vừa giảng giải xong những nguyên tắc cơ bản về cưỡi ngựa, liền đưa dây cương cho em gái. Sau đó, anh cúi người đỡ cô lên lưng ngựa:
“Dạng Dạng, thử ngồi lên trước đi. Anh hai sẽ đi phía trước dắt cương cho em đi vài vòng làm quen. Nếu thấy sợ thì cứ nói…”
Anh còn chưa kịp nói hết câu, chỉ thấy bóng trắng lóe lên trước mắt. Con ngựa bỗng dưng hất đầu, hai tai dựng thẳng, móng trước đã giậm xuống mặt đất, chuẩn bị xuất phát.
Phương Tri Lễ theo bản năng muốn giữ dây cương, nhưng còn chưa kịp chạm tới thì đã nghe thấy tiếng hét dứt khoát của em gái:
“Giá!”
Tiếng cương ngựa rung lên, bóng dáng màu trắng mang theo một cô gái nhỏ trong nháy mắt đã phóng vút ra khỏi tầm tay anh.
Bên cạnh, Bùi Từ cũng giật mình, theo bản năng bước lên muốn giữ lấy dây cương, nhưng chỉ với tay trong vô vọng. Anh vừa định đuổi theo thì lại đứng khựng lại – cô gái nhỏ cưỡi ngựa không hề loạng choạng. Ngược lại, tư thế ngồi rất vững, thậm chí còn điều khiển được hướng đi một cách linh hoạt.
Phương Tri Lễ lúc ấy gần như đứng chết trân. Tim anh đập dồn, suýt nữa thì tưởng tượng ra cảnh em gái bị hất văng khỏi lưng ngựa. Mãi đến khi thấy ngựa đã vòng một vòng ngoài sân huấn luyện rồi quay đầu chạy trở lại, dáng vẻ vẫn cực kỳ ổn định, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau vài giây định thần, anh quay sang hỏi Bùi Từ bằng giọng vẫn còn chưa hết bàng hoàng:
“Dạng Dạng… biết cưỡi ngựa từ trước à?”
Bùi Từ cũng khó hiểu, nuốt xuống sự căng thẳng trong cổ họng:
“Cậu là anh trai còn không biết, tôi biết sao được?”
Thực ra, Phương Tri Ý cũng chỉ thể hiện một phần nhỏ thực lực. Cô cưỡi ra khỏi sân chưa bao xa liền khéo léo ghìm dây cương, để con ngựa quay lại. Đến khi thấy hai anh chàng vẫn còn đứng yên tại chỗ, mắt mở trừng trừng nhìn mình như thể gặp ma ban ngày, cô mới ý thức được mình quá phấn khởi, cưỡi ngựa “phiêu” quá, quên mất phải che giấu "cái đuôi nhỏ"!
Vừa tính tìm lời giải thích, đã nghe Phương Tri Lễ mở miệng trước, giọng nửa hoài nghi nửa kinh ngạc:
“Em chỉ nghe anh giảng qua một lần mà học được thật à?”
Phương Tri Ý đảo mắt, trong lòng thầm nói may quá có đường “giải biện” sẵn. Cô gật đầu rất nghiêm túc, còn tỏ ra ngạc nhiên như thể chính mình cũng không ngờ:
“Đúng đó anh hai, hóa ra cưỡi ngựa dễ vậy sao? Em tưởng phải khó hơn nhiều.”
Giọng cô trong trẻo, biểu cảm sinh động, ánh mắt như có ánh sao, ngạc nhiên nhưng linh động, khiến người ta không thể nào nghi ngờ được. Dưới ánh nắng ban trưa, cô như một đốm sáng rơi vào mắt người.
Phương Tri Lễ và Bùi Từ cùng im lặng nhìn nhau. Cả hai đều là lính, cũng từng cưỡi ngựa huấn luyện địa hình vùng núi, tự nhận là có năng khiếu. Nhưng lúc bắt đầu cũng mất vài buổi mới thuần được ngựa. Trong khi cô gái nhỏ này… mới nghe lý thuyết vài phút đã cưỡi vững vàng như thế?
So sánh như vậy khiến hai người anh đều có chút xấu hổ, còn không bằng một cô gái nhỏ sao?
Đúng là người với người không thể so, so chỉ thấy đau thương.
Phương Tri Ý chẳng biết hai người đang âm thầm tự so đo, nếu biết chắc chắn trong lòng sẽ cười thầm sung sướng. Cô có “ngoại quải” mà! Đời trước sống sót giữa mạt thế, ngựa chính là chiến hữu của cô. Không phải cô kiêu ngạo khoác lác, mà cực có tự tin, ở thế giới này, không ai có thể cưỡi ngựa hơn cô?
Phương Tri Lễ thấy em gái thực sự vững tay, sau đó để cô cưỡi thêm vài vòng nữa. Kết quả càng xem càng kinh ngạc – tốc độ, kiểm soát, phản ứng đều chính xác như lính trinh sát chuyên nghiệp. Sự thật chứng minh sự thật chính là thật sự như vậy, em gái anh Phương Tri Ý, chính là vừa học liền thông !
Cuối cùng, Phương Tri Lễ chỉ có thể cảm thán mãi không thôi, vỗ vai Bùi Từ một cái thật mạnh, khóe miệng nhếch cao, mang theo sự kiêu ngạo không che giấu:
“Thấy chưa? Em gái tôi đấy!”
Hôm nay, lại là một ngày “nằm thắng” dựa vào em gái.
Nói ra thì… thật sự quá sảng khoái!
Sự kiêu ngạo này vẫn tiếp tục cho đến khi đến nhà lão thủ trưởng.