Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí

Chương 63

Lão thủ trưởng họ Thái, tên đầy đủ là Thái Thiệu Hoài, là một cán bộ lão thành trong quân khu, từng tham gia cách mạng từ rất sớm. Năm mười hai tuổi, ông đã theo đơn vị hành quân, qua không ít chiến trường khốc liệt. Trong hồ sơ thành tích của ông, nổi bật nhất là một trận không chiến năm xưa — khi ấy, ông đang đóng quân ở tuyến biên, một mình điều khiển pháo cao xạ đánh trả đội hình không kích của địch, bắn hạ hai chiếc máy b** ch**n đ** trong số hơn hai mươi chiếc lao đến ném bom căn cứ.

Chiến công lừng lẫy, nhưng bản thân ông lại là người khiêm tốn, trầm tĩnh, hòa nhã. Vẻ nghiêm nghị trong ánh mắt chưa bao giờ át được sự độ lượng của một người từng trải qua chiến loạn mà vẫn giữ được lòng nhân hậu.

Khi nghe Phương Tri Lễ kể rằng em gái có thể phi ngựa rất giỏi, chỉ cần lên yên là có thể thúc cương phóng như bay, ông khẽ gật đầu, trong mắt không giấu được vẻ tán thưởng.

Bên cạnh ông, Thư Thụy Chi — vợ ông, lúc này cũng nhẹ nhàng nắm lấy tay Phương Tri Ý, mỉm cười trìu mến:
“Dạng Dạng thật giỏi, giống hệt mẹ con ngày trước.”

Bà là người rất thân thiện, từ lâu đã nghe nói nhà họ Phương có một cô con gái út, nhưng nay mới được gặp. Vừa gặp đã thấy thân thiết, trong lòng thích lắm, nhưng cũng biết cô bé mới tới, còn rụt rè nên bà cố ý nhắc đến mẹ cô để kéo gần khoảng cách.

Phương Tri Ý vốn chỉ quen được khen trước mặt các anh trai trong nhà, mặt mũi non nớt, tính tình dù có cứng cỏi thì da mặt vẫn còn mỏng. Đối diện với sự khen ngợi của một nhóm người lạ nhưng thân tình, cô không khỏi ngượng ngùng. Tuy rất thích dì Thư, nhưng bị khen đột ngột như vậy, mặt cô hơi ửng đỏ, đành khẽ mím môi cười, nhỏ nhẹ nói:
“Thực ra là do anh con dạy giỏi thôi ạ.”

Hành động không kiêu ngạo, không kể công của Phương Tri Ý lại càng khiến người ta sinh thiện cảm. Ngay cả Thái Thiệu Hoài cũng không nhịn được mà nhìn cô bé vài lần, sau đó lại liếc sang Phương Tri Lễ đang ngồi một bên — thằng nhóc này cái gì cũng tốt, chỉ có điều quá dễ kiêu ngạo. Nhân cơ hội này, ông không nhịn được mà gõ một câu:"Thằng nhóc thối, học hỏi em gái nhiều vào, xem cái vẻ kiêu ngạo thường ngày của cháu, ta thấy, chữ "khiêm tốn" viết như thế nào cháu còn chăng biết đâu.."

Phương Tri Lễ đâu chịu thua, nhướng mày phản bác:
“Cháu đang học đây mà. Nhưng mà, ưu tú cũng là tội à? Cháu ưu tú nên cháu kiêu ngạo, làm sao vậy?” 

Nghe cái giọng lý sự cùn ấy, ai mà không tức?

Thái Thiệu Hoài bật cười vì tức:
“Được rồi, được rồi, cháu ưu tú, cháu kiêu ngạo. Ta sẽ chống mắt mà xem, nếu sang năm trong cuộc diễn tập thực chiến mà dám phạm lỗi, xem lão già này sẽ ‘thu thập’ cháu thế nào!”

Vì có mối quan hệ thân thiết với Thư Thụy Chi và Lý Đoan Ngọc, bao năm nay Thái Thiệu Hoài vẫn coi mấy anh em nhà họ Phương như con ruột. Nghiêm khắc có, cưng chiều cũng có, dạy bảo thì chưa bao giờ thiếu. Chỉ là Phương Tri Lễ từ nhỏ đã cứng đầu, bướng bỉnh, lại rất biết cách chọc người ta tức, đến mức mỗi lần ông gặp thằng bé là cảm giác như mình bị tổn thọ vài năm.

Phương Tri Lễ nghe đến cuộc diễn tập năm sau cuối cùng cũng ngoan ngoãn ngậm lại "mỏ", xám xịt ngồi xuống bên cạnh anh cả, kết quả lại bị anh cả đè đầu giáo huấn thêm một trận.

Phương Tri Ý ngồi một bên, nhìn thái độ vừa nghiêm khắc vừa tràn đầy quan tâm của lão thủ trưởng với các anh trai mình, trong lòng thấy ấm áp, cũng không nhịn được mà bật cười.

Thư Thụy Chi thấy cô bé cười khẽ, lòng càng thêm yêu thích. Vốn đã xinh xắn, giờ lại thêm nụ cười dịu dàng, khiến người nhìn cũng tan chảy theo. Chỉ là bà lại lo cô bé bị vẻ nghiêm nghị của lão Thái dọa cho sợ, vội lên tiếng xoa dịu:

“Ở nhà thì đừng nói chuyện công việc nữa, đừng dọa Dạng Dạng sợ.”

Phương Tri Ý nghe vậy, vội vàng lắc đầu cười:
“Cháu không sợ ạ.”

Thái Thiệu Hoài cũng hùa theo: “Đúng đấy, đúng đấy! Dạng Dạng nhà chúng ta cũng xem như là nữ trung hào kiệt, đâu dễ bị vài câu nói dọa sợ chứ?”

Thư Thụy Chi đang định tiếp lời thì ngoài sân vang lên giọng con gái nhẹ nhàng:

“Cha mẹ, con về rồi ạ.”

Bà mỉm cười quay đầu lại, nói với Phương Tri Ý: “Tiểu Quân về rồi, Dạng Dạng của chúng ta có bạn rồi. Dạng Dạng, để dì giới thiệu con làm quen với chị Văn Quân nhé.”

Đúng lúc đó, một cô gái mặc quân phục chỉnh tề bước vào từ cửa sân, mũ mềm đội lệch đúng quy định, trên cổ áo còn đeo phù hiệu quân y. Cô nhìn thấy Thư Thụy Chi, liền bước nhanh tới gọi một tiếng: “Mẹ!”

Thư Thụy Chi cười hiền từ: “Tiểu Quân, lại đây nào, đây là Dạng Dạng.”

Thái Văn Quân – con gái duy nhất của thủ trưởng Thái và bà Thư – năm nay vừa tròn hai mươi hai tuổi, hiện là bác sĩ chính quy tại bệnh viện quân y của căn cứ. Cô có gương mặt thùy mị giống mẹ, tóc cột gọn, nét cười luôn thường trực, mang theo khí chất ấm áp khiến người đối diện dễ sinh thiện cảm.

Nhìn thấy cô bé có đôi mắt sáng và vẻ mặt ngoan ngoãn ngồi cạnh mẹ, Văn Quân liền cúi người khẽ chào: “Chào em, Dạng Dạng.”

“Em chào chị Văn Quân ạ.” Phương Tri Ý lễ phép đáp lời, trong lòng thầm cảm thấy chị gái này thật dễ mến.

Bình Luận (0)
Comment