Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí

Chương 64

Thái Văn Quân mỉm cười, đưa tay xoa nhẹ đầu cô: “Dạng Dạng ngoan lắm.”

Thư Thụy Chi cười rạng rỡ: “Phải rồi, rất biết điều, dễ khiến người ta quý.”

Lúc này, Văn Quân mới chú ý đến hai chàng trai ngồi bên bàn trà, vội vàng khẽ gọi:

“Cha, anh Tri Thư, anh Tri Lễ.”

Phương Tri Thư chỉ gật đầu nhẹ thay cho lời chào. Phương Tri Lễ thì thân quen hơn nhiều, bật dậy cười toe: “Văn Quân, em phải nghe chị kể hôm nay Dạng Dạng nhà anh oai thế nào nhé...”

Nói rồi liền thao thao bất tuyệt, tất nhiên là giữ nguyên toàn bộ quá trình, còn thêm mắm thêm muối là tất yếu, đem em gái khoe tô vẽ lên một tầng cao mới.

Phương Tri Ý có chút muốn bất lực đỡ trán, nhưng lúc nghiêng đầu thì chú ý đến ánh mắt Thái Văn Quân nhìn anh cả...dường như mang theo sự e thẹn của thiếu nữ.

Đột nhiên, trong đầu Phương Tri Ý loé lên một ý nghĩ: trong nội dung cuốn sách, hình như từng nhắc đến một cô gái thầm thích anh cả cô – là bác sĩ quân y tại căn cứ.

Chỉ tiếc, hai người không có duyên. Năm đó, vì biến cố trong nhà, anh trai cô rơi vào khủng hoảng, tinh thần sa sút, cuối cùng lựa chọn viết đơn xin phục viên, mang theo túi hành lý đơn sơ rời khỏi quân khu, tự nguyện lui về tuyến sau.

Lúc anh đi, cô gái ấy còn đến tận nơi tiễn chân. Phương Tri Ý nhớ rất rõ – trong sách từng miêu tả – anh cả cô không phải không có tình cảm với đối phương, nhưng vì không muốn liên luỵ người ta, nên đã lựa chọn giấu tất cả trong lòng, dứt khoát quay lưng mà đi, không để lại lời từ biệt nào.

Nhưng điều anh không biết… là người con gái ấy, cả đời không lập gia đình.

Cô ấy nói, ngoài người đó, chưa từng có người khiến trái tim mình rung động. Và cô ấy thì không muốn miễn cưỡng chính bản thân mình.

Trời ơi… chẳng lẽ người đó chính là chị Văn Quân?

Vừa nghĩ tới đây, tim Phương Tri Ý như thắt lại.

Anh cả cô cả đời không lấy vợ. Còn chị Văn Quân, cũng không gả. Nếu không có chuyện “Phương Tri Ý", thì hai người chắc chắn đã trở thành một đôi thần tiên quyến lữ khiến bao người ngưỡng mộ, chứ đâu phải mỗi người một ngả, thủ một bóng hình trong câm lặng, cho đến hết đời như vậy.

Lúc này, Phương Tri Ý gần như đau lòng đến mức không thở nổi. Nếu lần này cô có thể làm đúng mọi chuyện, liệu hai người họ… có thể ở bên nhau không?

Nghĩ đến hình ảnh một chị dâu dịu dàng như chị Văn Quân ~

Oa, Phương Tri Ý cảm thấy mình có chút mong chờ rồi...

“Dạng Dạng còn đi học không em?”

Đúng lúc Phương Tri Ý đang mải nghĩ miên man, Thái Văn Quân đã ngồi xuống cạnh cô, đưa cho cô một viên kẹo sữa cô ấy mua từ Cung tiêu xã khi tan ca trên đường về đơn vị.

Phương Tri Ý sau khi biết Thái Văn Quân rất có thể sẽ trở thành chị dâu tương lai của mình, ánh mắt nhìn đối phương càng thêm mềm mại, ngoan ngoãn nhận lấy viên kẹo, sau đó mới dịu dàng đáp:
“Chị Văn Quân, chuyện đó em chưa rõ đâu, chắc phải hỏi lại anh cả em mới biết.”

Nghe nhắc đến Phương Tri Thư, ánh mắt Thái Văn Quân rõ ràng sáng lên một chút, nhưng lại cố giữ bình tĩnh quay sang hỏi:
“Anh Tri Thư, Dạng Dạng còn phải đi học không ạ?”
Cô nhớ mang máng mẹ từng nói, hình như Dạng Dạng mới chỉ học đến cấp ba.

Phương Tri Thư ngẩng đầu nhìn em gái một cái, sau đó mới nhìn Thái Văn Quân ôn nhu mở miệng: “Không cần học nữa đâu. Kiến thức hiện tại của em ấy đã vượt qua trình độ phổ thông rồi. Có gì chưa hiểu, em ấy có thể tự xem sách hoặc hỏi anh. Anh sẽ chỉ lại.”

Lời này hoàn toàn không phải khoác lác. Do thể chất của Dạng Dạng yếu, phần lớn thời gian những năm qua cô đều phải ở nhà nghỉ ngơi. Mỗi lần vì sức khỏe mà nghỉ học, cha mẹ trong lúc lo lắng lại càng kiên trì dạy thêm cho con. Ngoài ra, trong khu tập thể quân nhân, các chú, các bác, thậm chí các anh chị lớn đều thay phiên kèm cặp, tranh thủ từng chút thời gian bồi dưỡng cho cô.

Vô tình, những năm ấy đã tích lũy cho Dạng Dạng một nền tảng kiến thức văn hóa vững chắc, thậm chí còn cao hơn không ít so với mặt bằng cấp ba thời điểm hiện tại.

Huống hồ, từ sau khi các trường đại học ngừng tuyển sinh công khai, chương trình học cấp ba cũng bị rút gọn đáng kể. Một nửa thời khóa biểu mỗi tuần là tiết lao động, sản xuất. Với tình trạng sức khỏe và định hướng tương lai không rõ ràng của em gái, những tiết đó chẳng còn ý nghĩa gì. Thay vì đến lớp hình thức, thà để em ấy tự học ở nhà còn thiết thực hơn.

Khi Phương Tri Thư nghiêng đầu nhìn sang, Thái Văn Quân khẽ cúi đầu, viên kẹo trong tay gần như bị bóp méo mất hình. Cô cho rằng mình giấu cảm xúc rất kín, không ngờ từng chi tiết nhỏ đều lọt vào mắt Phương Tri Ý.

Bình Luận (0)
Comment