Xuyên Không Hàng Yêu Nữ ㅤ

Chương 15 - Tiểu Bạch Hồ

Màn đêm buông xuống, cả trấn Thanh Sơn chìm vào màn đêm.

Phía Đông Thanh Sơn trấn, tại khu vực phàm nhân.

Một ngôi nhà nhỏ nằm cách xa những thôn dân khác, được bao quanh bởi một hàng rào gỗ thô sơ, xem bộ dáng là của một thôn dân nghèo. Trong nhà đèn không còn sáng, người bên trong đều đã yên giấc.

Một thân ảnh linh hoạt như u linh, khéo léo áp sát hàng rào. Đôi mắt tinh anh đang quan sát cẩn thận hoàn cảnh bên trong nhà.

Thân ảnh này đương nhiên chính là Nạp Lan Trấn Thiên. Lúc này thực sự hắn đang rất đói bụng. Vì vậy nhanh chóng lựa chọn hộ thôn dân này để hành sự.

Trong nhà này chỉ có hai lão nhân cao tuổi. Hai người này tuổi cao sức già yếu, chẳng may hắn ăn trộm thức ăn nếu có bị phát hiện, chí ít cũng không thể có đủ năng lực đuổi đánh hắn.

Trong lòng Nạp Lan Trấn Thiên thầm mặc niệm, không phải ta cố ý cậy trẻ khinh già, mà là ta đang ở trong hoàn cảnh bất khả kháng nha. Thực lực ta yếu kém, chỉ có thể trộm tại nhà của hai lão. Ngày nay trộm đồ của các ngươi, về sau tu vi đại thành, ta sẽ mang bạc đến đền bù.

Toàn thân Nạp Lan Trấn Thiên mặc một bộ dạ y màu đen, tại cổ cũng đeo một cái khăn đen tương tự. Chất vải bóng loáng sạch sẽ, tựa hồ là vải chưa qua sử dụng bao giờ. Những thứ này hắn cũng vừa trộm ở cửa hàng vải cách đây không lâu.

Kéo khăn đen che mặt lại, Nạp Lan Trấn Thiên bắt đầu hành động. Nhìn hàng rào gỗ thô sơ cao đến cổ, Nạp Lan Trấn Thiên nở nụ cười nhạt. Hàng rào này thì ngăn được ai?

Hắn leo lên vô cùng dễ dàng. Nhưng lúc nhảy xuống không cẩn thận, hàng rào lại có nhiều cây gai, kết cục ống quần hắn bị mắc vào một cái gai gỗ nhô ra.

"Xoạc!".

Một tiếng động thanh thúy vang lên. Động tác của Nạp Lan Trấn Thiên mặc dù lảo đảo, nhưng cũng thành công hạ xuống đất an toàn. Có điều cái quần của hắn trực tiếp bị kéo rách theo chiều dọc, thẳng lên tới đùi non.

Nạp Lan Trấn Thiên quay đầu nhìn một mảnh vải đen mắc ở trên hàng rào đang tung bay trước gió, lại nhìn xuống phía dưới thân mình, một bên chân ống quần bình thường, một bên trọc đến tận đùi, buồn bực lắc đầu.

Sắp tới, có thể cửa hàng vải kia tiếp tục bị mất trộm.

Đúng lúc này, một âm thanh "ọt ẹt" vang lên, Nạp Lan Trấn Thiên nhìn về phía cổng gỗ đang bị gió thổi mạnh, cánh cổng mở toang đập vào hai bên hàng rào, âm thanh dễ nghe vang lên trong đêm.

? ? ?

Nạp Lan Trấn Thiên có chút nín lặng. Cổng người ta mở, hắn lại không biết đi cửa chính, cứ phải trèo tường làm gì?

Thu thập tâm tình xáo trộn, Nạp Lan Trấn Thiên cẩn thận tiến vào căn nhà gỗ nhỏ kia.

Kế bên căn nhà có một chuồng gà, thi thoảng còn vang lên tiếng gà miên hành, Nạp Lan Trấn Thiên thấy vậy thì sáng mắt. Thực vật dinh dưỡng!

Trong đầu Nạp Lan Trấn Thiên suy nghĩ rất nhanh, không cần tốn công phu lén vào nhà phiền phức tìm trộm đồ ăn, trực tiếp bắt gà có phải tốt?

Nghĩ là làm, hắn liền dứt khoát đổi hướng, lén lút đột nhập chuồng gà bên cạnh. Bất quá, vừa bước chân vào chuồng gà, chưa đợi hắn kịp làm ra cái gì, tức thì toàn bộ gà trong chuồng đột nhiên kêu ré lên.

Nạp Lan Trấn Thiên vừa giật mình vừa hoảng hốt, ta đã làm gì các ngươi đâu mà phản ứng dữ dội như vậy? Chẳng lẽ đám gà này còn có khả năng linh tính được tai hoạ sắp ập đến?

Có điều, rất nhanh sau đó, Nạp Lan Trấn Thiên liều hiểu chuyện gì xảy ra. Chuồng gà này rất nhỏ, đêm nay trăng lại sáng, chiếu rọi toàn bộ chuồng. Hắn chỉ cần liếc mắt là có thể quan sát đại khái hết cả.

Tại một góc chuồng gà, một loài động vật tựa hồ như là hồ, lông trắng muốt mượt mà, hai mắt loé lên tinh quang. Cái đuôi trắng xù đằng sau của nó đang quấn lấy cổ một con gà lớn.

Tiểu hồ nhìn thấy Nạp Lan Trấn Thiên, lạnh lùng liếc một cái, sau đó lấy tốc độ nhanh như chớp, không đợi hắn kịp phản ứng, thân hình nó phóng ngang qua bên người hắn, mang theo con gà phi ra ngoài chạy đi.

Nạp Lan Trấn Thiên ngẩn người, hoá ra ta còn có đồng môn.

Đúng lúc này, một thân ảnh nhảy ra, chặn đường tiểu hồ:

- Con cáo thối tha, những ngày nay ngươi luôn trộm gà của ta, không uổng công tối nay ta thức sẵn canh chờ, cuối cùng cũng bắt được ngươi.

Nạp Lan Trấn Thiên quan sát, thấy đối phương là một lão nhân gầy nhỏ, làn da nhăn nheo, mái tóc hai màu thì thầm hô không ổn. Gia chủ đã tới.

Trong lòng lão nhân thầm hô may mắn, vừa rồi canh chừng mà lỡ ngủ quên, may mắn là thời điểm lũ gà kêu ré lên kịp thời tỉnh lại, nếu không để con nghiệt súc này chạy mất.

Tiểu Hồ bị lão nhân chặn đường, liền lui lại một bước phòng bị. Ánh mắt loé lên một tia giảo hoạt, nó liền quay đầu chạy về phía Nạp Lan Trấn Thiên.

Lão nhân kia hét lớn:

- Chạy... đâu...?

Lão nhân nhìn phương hướng tiểu hồ chạy là chuồng gà, trong đầu nghĩ con cáo này đúng là súc vật, linh trí không thể nào bằng con người. Chạy loạn ngược lại chuồng gà, chắc chắn sẽ bị hắn bắt.

Nhưng khi nhìn vào chuồng gà, lão liền trố mắt kinh ngạc, bên trong vậy mà còn có người.

Lão nhân tuổi đã cao, mắt không còn tinh anh, đêm khuya tuy trăng sáng nhưng cũng không thể bằng ánh sáng mặt trời ban ngày. Cùng với đó vừa rồi lão chỉ một mực chú ý tới tiểu hồ, nên không có phát giác được còn có người trong chuồng gà.

Trong đầu lão nhân mắng thầm, chỉ mỗi con cáo này đêm nào cũng trộm gà, đã khiến hắn đau xót tiếc đứt ruột nát gan. Bây giờ con cáo này còn rủ người đi ăn trộm cùng?

Nhà ta là cái nhà xí công cộng, các ngươi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi?

Nạp Lan Trấn Thiên nhìn thấy tiểu hồ chạy về phía mình thì không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tiểu hồ chạy về phía hắn, không chút do dự núp sau chân Nạp Lan Trấn Thiên. Bộ dáng giống như chủ nhân của ta đây rồi. Sau đó còn giương giương cằm, nhìn về phía lão nhân khiêu khích.

Nạp Lan Trấn Thiên ngẩn người, đây là chuyện gì xảy ra?

Chợt hắn liền hiểu ra, tiểu hồ này muốn hấp dẫn sự chú ý của lão nhân lên người hắn.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, lão nhân nhìn thấy một màn này, tức giận chỉ tay vào mặt Nạp Lan Trấn Thiên quát lớn:

- Tiểu tử khốn kiếp, con cáo này là của ngươi? Ngươi huấn luyện cho nó đêm nào cũng trộm gà của ta?

Nạp Lan Trấn Thiên buồn bực. Xem bộ dáng lão nhân tức giận đến nỗi đỉnh đầu sắp bốc khói, hắn hiểu lúc này có giải thích gì nữa thì người ta cũng không tin.

Hắn không nói một lời. Chuyện gì đã làm thì nên làm cho vẹn toàn. Lúc này không thể lui tay. Hắn liền đưa tay túm cổ một con gà khác trong chuồng. Trước ánh mắt hung dữ của lão nhân, nhanh chóng chạy về phía cổng.

Lão nhân thấy vậy thì đầu tiên là sững sờ, sau đó giận dữ vô cùng. Người này đã trộm thì thôi, còn ngay tại trước mặt gia chủ là hắn ra tay cướp, tiếp đến nhàn nhã như không có gì chạy đi. Quả thực là không xem ai ra gì.

Nạp Lan Trấn Thiên vừa chạy đến cổng. Đột nhiên cảm thấy trên cổ xuất hiện cảm giác dị động, ngẩng đầu lên thì thấy tiểu hồ đã bám lên cổ hắn từ khi nào. Còn nhìn về phía lão nhân khiêu khích, cái đuôi ve vẩy liên tục như đang cố tình chọc tức.

Nạp Lan Trấn Thiên mắng thầm, đầu cổ ta không phải là nơi người nào muốn leo lên thì có thể leo.

Lúc này hắn cũng không kịp suy nghĩ nhiều, chỉ có thể một mực tập trung chạy khỏi nơi này.

Đương nhiên là phải chạy. Ngang nhiên cướp đồ nhà người ta, chẳng lẽ còn quay lại đánh gia chủ một trận? Không khỏi quá khó coi đi.

Bình Luận (0)
Comment