Xuyên Không Hàng Yêu Nữ ㅤ

Chương 16 - Tái Ngộ

Ngay khi Nạp Lan Trấn Thiên tưởng chừng mình đã nắm chắc có thể đào thoát, bất chợt một luồng cuồng phong nổi lên sau lưng hắn. Một cỗ kình lực truyền đến đập vào sau lưng, Nạp Lan Trấn Thiên chưa kịp phản ứng gì, toàn thân đã bị đánh bay vài trượng, lăn lộn té ngã trên mặt đất, miệng hộc ra một ngụm máu tươi.

Cố nén cơn đau đớn kinh khủng trong người, hắn hốt hoảng chật vật nhìn lại. Chỉ thấy phía sau hắn chính là lão nhân nhỏ gầy đó, bàn tay đang giơ ra tạo thành chưởng, chính một chưởng này đã đánh hắn văng xa.

Lão nhân thu tay lại, vẻ mặt kiêu ngạo:

- Nói gì thì nói, ta cũng là một cao thủ võ lâm. Để ngươi chạy ngay trước mặt thì quá mất mặt.

Nạp Lan Trấn Thiên vừa bất ngờ vừa hối hận. Lão nhân này lại là một người biết võ công. Hắn đã cố ý lựa chọn thôn hộ có người già yếu nhất để cướp, không ngờ lại đá phải hòn đá cứng.

Pháp sĩ có tu vi pháp lực, phàm nhân có võ đạo. Lấy tình trạng "vô cùng bình thường" của hắn bây giờ, đối mặt với một võ giả chỉ có thể giơ hai tay chịu trói.

Sắc mặt lão nhân cao ngạo, từ từ tiến lại gần:

- Ta đây sẽ treo ngươi lên đánh ba ngày ba đêm, đừng hòng tha thứ. Ha ha... Xem ra ngươi chưa từng nghe danh ác nhân Liêu Thi Hỉ này rồi.

Nạp Lan Trấn Thiên kinh hoảng lùi ra phía sau. Đầu cấp tốc suy nghĩ cách ứng phó. Xem cảnh này, chỉ sợ hắn khó mà có thể chạy thoát.

Chỉ trộm một con gà, sao phải hung ác như thế?

Không đúng, lão nhân này nghĩ ta là chủ của tiểu hồ ly, mà tiểu hồ ly thì đêm nào cũng trộm...

Lão nhân nhún chân, mặt cười hung ác, vốn làn da của hắn nhăn nheo xấu xí, thời điểm cười lên trông rất ghê sợ. Lúc hắn đang muốn phóng người tới, tiểu hồ ly đột nhiêu từ đâu nhảy ra chắn trước mặt hắn...

Một màn dị biến đột nhiên xảy ra khiến người ta trợn mắt há mồm, hồ ly há miệng, phun ra một đạo hoả diễm nóng bỏng tới lão nhân. Lão nhân không thể ngờ một con hồ ly vô hại có thể phun ra lửa, không đề phòng bị lửa thiêu đốt đến trên thân.

Lão vội vàng hoảng hốt dập lửa đang cháy trên y phục. May mắn lão nhanh nhẹn, lửa vừa phóng đến liền lập tức nhảy ra sau lùi lại. Cũng chỉ bị thiêu đến trọc râu tóc, y phục bị cháy đen mất mấy phần. Đó cũng chỉ là bề ngoài, còn lại dường như lão không bị thương tổn quá lớn.

Lão nhân bộ dáng vẫn sinh long hoạt hổ, kinh sợ nhìn con hồ ly trắng trước mặt, miệng lắp bắp:

- Yêu... yêu... quái?

Nạp Lan Trấn Thiên vừa bất ngờ vừa nghi hoặc, tiểu hồ ly này là yêu quái? Sao thời điểm trộm gà bị bắt gặp, nó không lập tức quay lại phóng hoả mà lại chạy đi?

Tiểu hồ ly không biểu hiện gì, đột nhiên quay đầu lại, hướng về khu rừng chạy đi. Đuôi quấn chặt cổ... hai con gà.

Nạp Lan Trấn Thiên thấy vậy sững sờ, hồ ly này đang chiếm thế thượng phong sao bỗng nhiên bỏ chạy, lại tiện tay lấy luôn gà của hắn?

Lúc này hắn cũng không rảnh bận tâm đến những điều ấy, vội vã thi triển 120% sức lực, theo sau hồ ly bỏ chạy.

Phía sau, lão nhân gầy nhỏ nhìn thấy cảnh này, tức giận nghiến răng dẫm chân. Nhưng lão không dám đuổi theo. Hồ ly kia biết phun lửa, không phải cáo bình thường. Có thể là yêu quái ở Mông Linh sơn mạch

Còn thiếu niên đi bên cạnh, hắn kết bạn với con cáo kia, vì thế thân phận chắc hẳn cũng không tầm thường.

Cảm thấy sự việc quá phức tạp, lão nhân do dự một chút, vẫn là không đuổi theo.

Nạp Lan Trấn Thiên chạy một lúc lâu, cảm thấy không có ai đuổi theo phía sau, không khỏi thở phào một hơi. Thân thể mệt mỏi, dừng tại một con suối uống vài ngụm nước lớn, mới cảm thấy tốt hơn đôi chút.

Chợt lúc này hắn nhìn quanh, không thấy hồ ly trắng đâu. Trong lòng không khỏi tự hỏi, gà của ta đâu? Tiểu hồ ly tham lam này vậy mà trắng trợn đem gà của hắn mang đi luôn rồi.

Tốn một đêm công phu ăn đủ thua thiệt, cuối cùng cũng chỉ uống vài ngụm nước suối?

Có điều, vừa rồi tiểu hồ ly đã ra tay chặn đứng lão nhân, coi như cứu hắn một lần, một con gà trả ơn không khỏi quá ít. Hắn không quá trách cứ oán hận nó.

Đầu Nạp Lan Trấn Thiên nghĩ thế, nhưng cái bụng của hắn lại không nghĩ như vậy. Không ngừng vang lên tiếng động "ọt ọt" phản đối. Như thể đang nói rằng, chỉ vài ngụm nước suối làm sao đủ?

Nạp Lan Trấn Thiên ảo não đi về mộ thất. Đành nhịn đói một đêm vậy. Ngày mai nghĩ cách khác kiếm thức ăn.

Vừa đi vào trong mộ thất, bỗng nhiên mũi Nạp Lan Trấn Thiên nhăn lại. Dường như trong không khí thoang thoảng một mùi thơm.

Thịt nướng!

Nạp Lan Trấn Thiên vừa kinh ngạc vừa đề phòng. Trong hầm mộ của Nạp Lan gia tại sao lại có người nướng thịt?

Có điều, hắn không nhịn được cơn đói tra tấn, lại có chút tò mò. Nên dù nghi kỵ, nhưng vẫn nhẹ chân, miệng vừa chảy nước bọt, vừa lần theo hương thơm tiến đến nơi phát ra nó.

Đi qua vài hành lang mộ, tiến đến một đại sảnh nhỏ núp sau góc tường, cảnh tượng bên trong hiện ra, khiến Nạp Lan Trấn Thiên suýt chút nữa không kìm nổi mà lấy hai tròng mắt của mình xuống, lau sạch một lượt rồi mới lắp lên để nhìn lại lần nữa.

Giữa đại sảnh có một thân ảnh nhỏ nhắn, chính là hồ ly trắng kia. Giờ phút này trước mặt hồ ly trắng là một đống củi gỗ. Bên trên là một thanh gỗ đang bắc ngang, được nâng bởi hai thanh gỗ dựng đứng khác. Thanh gỗ kia đang xuyên qua hai con gà béo mũm mĩm.

Hồ ly đột nhiên lẩm bẩm cất tiếng người, một thanh âm thiếu nữ buồn bực vang lên:

- Thật tức chết, nếu lúc nãy không lãng phí yêu hoả, lúc này đã có thể nướng gà ăn. Chút yêu lực sót lại cuối cùng phóng ra hoả diễm chỉ có thể làm cháy phần da ngoài, không thể hoàn toàn nướng thịt. Còn phải đợi một thời gian, yêu lực mới hồi lại.

Nghe thấy một màn này, Nạp Lan Trấn Thiên sững sờ kinh ngạc. Một tiểu hồ ly, biết phóng hoả, biết nói... Chẳng phải là yêu quái sao?

Trong lúc bất ngờ, Nạp Lan Trấn Thiên không cẩn thận thở mạnh một hơi. Tức thì tiểu hồ ly như bị lôi điện giật. Vội vàng lui lại ra phía sau, đứng thủ thế, đuôi dựng đứng lông xù lên, nhìn về phía hành lang nơi Nạp Lan Trấn Thiên đang đứng đề phòng.

Biết mình đã bị lộ, Nạp Lan Trấn Thiên không tiếp tục hoạ mặt nạ. Hắn đi ra khỏi địa phương ẩn núp, nhìn vào hai con gà giữa đại điện mồm chảy nước bọt:

- Ngươi lấy của ta một con gà, có thể trả lại không?

Tiểu hồ ly này tuy trông có vẻ tinh quái, nhưng không có ác ý. Còn ra tay cứu hắn một lần. Cả hai cũng coi như quen biết.

Hồ ly trắng thấy người vào là thiếu niên vụng về ăn trộm gà vừa nãy cùng với mình, toàn thân đang căng cứng có phần dãn ra, mở miệng:

- Ra là ngươi. Tuy gà này ta lấy của ngươi, nhưng nếu không có ta, ngươi sẽ không thể thoát. Càng không nói ở nơi này tranh giành với ta.

Nạp Lan Trấn Thiên không thèm để ý, ngồi xuống bên cạnh đống củi:

- Hai chúng ta dù sao cũng là quen biết trong hoạn nạn. Ngươi cũng đừng khách khí. Ta đã lâu không ăn gì, nếu lúc này không ăn, có thể sẽ đói chết.

Tiểu hồ ly nghe vậy sững sờ. Người này đang nói nhảm cái gì vậy? Người cần khách khí phải là ngươi mới đúng, sao phải là ta?

Tiểu hồ ly trắng nhìn hắn kinh ngạc:

- Sao trông ngươi có vẻ không sợ ta chút nào?

Người bình thường nếu không phải là pháp sĩ, nhìn thấy một động vật biết nói, biết phun lửa, chắc chắn sẽ hoảng hốt hô lên hai tiếng yêu quái, sau đó cuống cuồng bỏ chạy.

Bình Luận (0)
Comment