Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần

Chương 889

Ở kinh thành Hề Duệ biến thành bánh bao thơm thơm, tỷ đệ Tiêu Bạch Lê và Tiêu Hàn Dật cũng là thí sinh hấp dẫn nhiều nhà lựa chọn để kết thân.

Nhìn Lương Hữu Tiêu, Hề Duệ và Phỉ Dục Triết thì biết.

Lương Hữu Tiêu chẳng những kiếm được nhiều tiền, bây giờ sự nghiệp trải rộng toàn bộ Đại Lương, còn được hoàng đế trọng dụng trao tặng chức quan đi ra biển nữa.

Nếu như có thể thuận lợi thăm dò hải ngoại trở về, tiền đồ tuyệt đối là rộng lớn.

Phỉ Dục Triết không thi khoa cử, nhưng bởi vì có Tiêu Hàn Tranh đề cử, trực tiếp làm huyện lệnh.

Từ Bắc cương truyền tin tức về, thành tích của Phỉ Dục Triết rất tốt, nếu tiếp tục như vậy, có sự trợ giúp của Tiêu Hàn Tranh và mạng lưới Phỉ gia, rất nhanh có thể leo lên cao.

Bây giờ ngay cả Hề Duệ ăn chơi trác táng đệ nhất kinh thành cũng đi theo phu thê Thời Khanh Lạc, cũng có thể làm viện trưởng.

Mặc dù chỉ là viện trưởng học viện thợ thủ công, nhưng là viện trưởng do hoàng đế phong!

Vậy nếu con trai bọn họ cưới Tiêu Bạch Lê, hoặc con gái bọn họ gả cho Tiêu Hàn Dật, vậy phu thê Tiêu Hàn Tranh nhất định sẽ nâng đỡ?

Đặc biệt nghe nói Nghệ vương đang chuẩn bị hôn lễ, đây chính là nhất định phải cưới mẫu thân của Tiêu Hàn Tranh.

Vì vậy không ít gia tộc rục rịch, muốn kết thân với Tiêu gia.

Chẳng qua Bắc Thành quá xa, bọn họ không tiện vươn tay quá dài thăm dò.

Cũng may không lâu nữa Tiêu Hàn Tranh sẽ đưa cả nhà đến kinh thành lĩnh thưởng, khi đó chính là cơ hội của bọn họ.

Mấy vị hoàng tử cũng ngồi không yên.

Trước đó Đại hoàng tử vẫn luôn lãnh binh rèn luyện ở phía Nam, bây giờ đã được thuyên chuyển về kinh thành.

Vì vậy hắn ta để cho Đại hoàng tử phi tìm một nữ tử thích hợp cho Tiêu Hàn Dật, đến lúc đó đi kết thân với Tiêu gia.

Nhị hoàng tử thì gửi thư cho Ngũ hoàng tử đã chơi quên hết tất cả, để cho hắn ta nhanh chóng tiếp xúc với Tiêu Bạch Lê.

Lục hoàng tử cũng là người có dã tâm lớn, hắn ta còn chưa thành thân, nhưng chính phi đã được quyết định, cuối năm sẽ thành hôn.

Trái lại hắn ta không đi tìm người kết thân với Tiêu gia, mà là muốn cưới Tiêu Bạch Lê làm trắc phi của mình.

Thái tử là Tứ hoàng tử, chỉ có y là không có động tác gì.

Đối với Tiêu Hàn Tranh, y rất coi trọng và thưởng thức.

Biết biểu ca Mạc Thanh Lăng chẳng những giao hảo với Tiêu Hàn Tranh, còn thư từ qua lại liên tục, y cũng không nhúng tay, rất ủng hộ bọn họ lui tới.

Có quan hệ của biểu ca, y và Tiêu Hàn Tranh sẽ không có xích mích, cho nên y cũng không vội.

Nhắc đến bây giờ biểu ca có thể làm Tri phủ Nam Quảng, cũng may có Tiêu Hàn Tranh.

Trước đó Tri phủ Nam Quảng trước có liên quan không nhỏ với Ngô gia, đạp phải ranh giới cuối cùng của Tiêu Hàn Tranh.

Vì vậy Tiêu Hàn Tranh tìm được không ít chứng cứ, kéo Tri phủ Nam Quảng xuống ngựa.

Đúng là biểu ca của y có năng lực vượt trội, y thuận nước đẩy một cái, đẩy biểu ca lên vị trí Tri phủ.

Biểu ca vì ảnh hưởng của Tiêu Hàn Tranh, một năm nay thành tích ở phủ Nam Quảng rất sáng chói, đợi hai năm nữa là có thể chuyển về kinh thành rồi.

Hơn nữa Thái tử luôn biết lấy sự thông minh của Tiêu Hàn Tranh, vào lúc phụ hoàng đang tráng niên sẽ không đứng về phía nào cả, chỉ biết trung thành với phụ hoàng của y mà thôi.

Cho nên y vẫn bình tĩnh ngồi xem kịch hay.

Lần này Hoàng đế không chỉ ban xuống thánh chỉ bổ nhệm Hề Duệ, còn hạ xuống một thánh chỉ tứ hôn.

Ý chính là để cho Khổng Nguyệt Lan vào kinh, hai tháng sau thành thân với Nghệ vương.

Không phải ngài vội vàng, mà là do hoàng đệ của ngài chờ không kịp.

Trước đó Thời Khanh Lạc hố Cẩm vương phi sửa đường từ Bắc Thành đến Kinh thành thành đường xi măng, bây giờ đường đã được sửa xong.

Cho nên hai mươi ngày sau thánh chỉ đã đến Bắc Thành.

Tiêu Hàn Tranh và Hề Duệ cũng nhận thánh chỉ.

Còn có mấy ma ma và cung nữ đi theo đến Bắc Thành, là Nghệ vương cố ý phái đến phục vụ bên cạnh Khổng Nguyệt Lan.

Trái lại không phải muốn Khổng Nguyệt Lan học quy cũ, chủ yếu là thể hiện sự coi trọng với bà, làm chỗ dựa cho bà.

Quả nhiên, mấy ma ma và cung nữ đều vô cùng cung kính đối với Khổng Nguyệt Lan, rất hòa nhã nói một ít quy củ trong cung với bà.

Nếu Khổng Nguyệt Lan quyết định gả cho Nghệ vương, tất nhiên sẽ không làm cho ông mất mặt, cho nên cố gắng học chuyện trong cung, cũng chủ động học lễ nghi mà Vương phi nên có.



Lại qua mười ngày, Tiêu Hàn Tranh xử lý xong công vụ ở chỗ này, cũng đã sắp xếp xong chuyện của ba tháng sau.

Thời Khanh Lạc và Hề Duệ cũng sắp xếp xong chuyện của học viện thở thụ công.

Bọn họ chuẩn bị ba ngày sau hồi kinh.

Lần này chẳng những cả Tiêu gia đều vào kinh, Hề Duệ và Tịch Dung cũng đi theo về kinh thành, tham gia hôn lễ của Tiêu mẫu và Nghệ vương.

Chờ sau khi tham gia xong hôn lễ, lại theo người Tiêu gia về Bắc Thành.

Lần này nữ binh mà Tịch Dung mang đi có tác dụng vô cùng quan trọng đối với giao chiến hai nước, cũng làm cho mọi người phát hiện quân đội nữ tử không kém hơn các tướng sĩ nam tử.

Hoàng đế khen thưởng cho các nàng, cũng đồng ý để cho Tịch Dung mở rộng đội quân nữ tử.

Thai của Thời Khanh Lạc cũng đã ổn định, trước khi rời Bắc Thành, nàng cố ý vô tình gặp Tiêu lão thái.


Ngày nay, Tiêu lão thái dẫn theo hai con dâu đi dạo cửa hàng bạc, thì gặp phải Thời Khanh Lạc cũng đi dạo cửa hàng bạc.

Mấy người Tiêu lão thái thấy Thời Khanh Lạc, giống như gặp được người thân.

"Khanh Lạc, ngươi cũng đến mua trang sức sao!"

"Khanh Lạc của chúng ta ngày càng xinh đẹp!"

Người không biết, còn tưởng rằng quan hệ của bọn họ rất tốt nữa."

Thời Khanh Lạc mỉm cười nói: "Tiêu lão phu nhân tốt."

"Chúng ta sắp đi kinh thành, cho nên ta tới xem thử có đồ trang sức nào đẹp không, mua một ít về tặng người."

Tiếp đó giống như tùy ý hỏi: "Ta đi phòng khác xem, các ngươi có muốn đi cùng không?"

Tiêu lão thái cười như đóa hoa, nhìn qua rất giống một bà lão hiền lành: "Được nha, rất lâu rồi ta không gặp ngươi, nói chuyện với ngươi một chút."

Hôm nay các nàng có thể đến đây, hoàn toàn đều là dựa vào Thời Khanh Lạc nghĩ kế.

Mặc dù bây giờ ghen tị nông nữ này đã làm được quận chúa, còn làm ra nhiều công lao nư vậy, để cho dân chúng sùng bái, nhưng trên mặt của các nàng cũng không lộ ra chút gì.

Vương thị và Ngô thị thì không ngừng nịnh hót Thời Khanh Lạc.

Còn về chuyện Thời Khanh Lạc đã từng tát Vương thị, Ngô thị, bọn họ đã cố gắng quên rồi...

Nha đầu c.h.ế.t tiệt này ngày càng lợi hại, trước kia không chọc nổi, bây giờ lại càng không chọc nổi.

Mấy người đi theo Thời Khanh Lạc vào phòng, chưởng quỹ để cho người dâng trà, đưa đến một ít trang sức mới để cho các nàng lựa chọn, ông ta mang theo tiểu nhị ra khỏi phòng bao.

Thời Khanh Lạc cầm một cây trâm ước lượng về phía đầu của lão thái thái: "Cái này rất thích hợp với lão thái thái bà."

Tiêu lão thái chủ động nhận lấy cây trâm, yêu thích không muốn buông tay: "Vẫn là Khanh Lạc tinh mắt."

Thời Khanh Lạc cười nói: "Nghe nói bây giờ Tiêu gia là lão thái thái làm đương gia, tất nhiên phải mang trang sức xứng với thân phận rồi."

"Dù sao Tiêu phó đô đốc cũng không thiếu bạc."

Tiếp đó nàng giống như nhớ ra cái gì đó: "Ai nha, quên mất ông ta đã có tước vị, sau này là Tiêu Nam tước rồi."

"Chúc mừng!"

Nụ cười trên mặt Tiêu lão thái càng sâu hơn: "Khanh Lạc thật biết nói chuyện."

Thời Khanh Lạc nói rất đúng, bây giờ bà ta là đương gia của Tiêu gia, phải ăn mặc quý khí một chút.

Bà ta suy nghĩ một chút không nhịn được hỏi; "Tước vị này được không? Sao ta nghe nói còn phải quay về huyện Nam Khê?"

Thời Khanh Lạc vừa nghe câu hỏi này, cũng biết cá đã mắc câu.

"Tất nhiên tốt rồi, đây là tước vị có thể truyền cho đời sau đó, toàn bộ kinh thành không có mấy người Nam tước đâu."

"Là chuyện quang tông diệu tổ."

Tiêu lão thái ngẩn ra.

"Vậy sao cả ngày lão Nhị cứ ủ dột không vui? Tính khí nóng nảy, động một chút là nổi giận."

Cũng vì vậy gần đầy nhà bọn họ cũng không vui vẻ nổi.

Thời Khanh Lạc cho bà ta một ánh mắt trấn an: "Ông ta mày mặt ủ dột nóng nảy, vậy chắc chắc không phải bởi vì chuyện tước vị và trở về huyện Nam Khê rồi.”

Tiêu lão thái không hiểu hỏi: "Vậy thì vì cái gì? Ta còn tưởng rằng nó vì chuyện phải về huyện Nam Khê mà không vui đó."

Bình Luận (0)
Comment